Giang Văn do dự một chút, tuy biết Lâm Thời Kiến hiện giờ không muốn gặp cậu ấy, nhưng vẫn bước tới.
Lâm Thời Kiến không biết đang xem gì mà chăm chú đến vậy, ngay cả khi cậu ấy đến gần cũng không phát hiện ra.
"Lâm—"
Vừa mới thốt ra một tiếng, Giang Văn đã bị Lâm Thời Kiến nhanh tay lẹ mắt ấn vào tường, đồng thời bịt miệng, một luồng gió lạnh lẽo nhanh chóng thổi qua, trên mặt Lâm Thời Kiến hiếm khi xuất hiện vẻ lúng túng như thể bị bắt quả tang.
Giang Văn lúc đầu không hiểu, sau đó nghe thấy tiếng động nhớp nháp kia thì hiểu ra.
Giang Văn có chút buồn cười.
Bóng tối vừa vặn che khuất hai người, omega căng thẳng rụt người về phía trước, lông mi run rẩy, không gian nhỏ hẹp càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan, ngón tay cậu ấy vẫn áp sát vào môi alpha, cậu ấy ấn mạnh, xương ngón tay cảm nhận được răng nanh sắc nhọn qua lớp da thịt.
Mối đe dọa mơ hồ khiến xương cốt run lên.
Một tay Lâm Thời Kiến chạm vào tường gạch lạnh lẽo, tay kia nhiệt độ tăng dần, không biết là nhiệt độ cơ thể của Giang Văn hay của cậu ấy, hay là do cả hai cùng tác quái.
Giang Văn mặc kệ Lâm Thời Kiến che miệng mình như vậy.
Họ nhìn nhau, Giang Văn dường như đang nhìn cậu ấy cười.
Có gì buồn cười chứ?!
Lâm Thời Kiến trừng mắt nhìn Giang Văn.
Cậu ấy không tin Giang Văn gặp chuyện này mà không hóng hớt.
Nhưng ánh mắt Giang Văn lại mờ ám, nhìn cậu ấy một cách gần như trắng trợn, xung quanh tỏa ra mùi hương chanh thanh mát và cay đắng, ánh mắt Lâm Thời Kiến bỗng trở nên mơ hồ và nhớp nháp.
Giang Văn nghi ngờ mình bị kỳ mẫn cảm hành hạ đến phát điên rồi, Lâm Thời Kiến trừng mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy cảm thấy lạnh, nhưng lại có chút quyến rũ.
Cổ họng cậu ấy khô khốc, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đường cong cổ thon dài của Lâm Thời Kiến, hương thơm ngọt ngào khiến người ta say mê.
Chát
Một tiếng tát giòn tan vang lên, sống lưng Lâm Thời Kiến lập tức thẳng tắp, ánh mắt Giang Văn cũng khựng lại.
Trời ạ, họ đang làm gì vậy?
Chưa hôn đã đời đã tát người ta rồi?
Hơn nữa vừa rồi hôn mãnh liệt như vậy, cũng không thấy bên nào không tình nguyện mà.
Cậu ấy dè dặt không dám thở mạnh, nín thở tiến sát thêm một chút, đầu gối khuỵu xuống, kẹp ở bắp chân Giang Văn.
Cậu ấy sợ bị phát hiện.
Hiếm khi cậu ấy làm chuyện gì mà chột dạ như vậy.
"Trác Hàm Úc, cậu bị điên à!"
Nghe thấy câu này, trong mắt Giang Văn bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, như thể vô tình phát hiện ra chuyện gì đó động trời.
Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Thời Kiến nhìn rõ sự thay đổi trên nét mặt Giang Văn.
Người quen sao?
Một giây trước, Lâm Thời Kiến còn đang nghĩ vậy, giây sau thì kệ xác có phải người quen hay không!
Lâm Thời Kiến thề rằng cả đời này cậu chưa bao giờ xấu hổ đến thế, bởi vì hai người kia lại hôn nhau, hơn nữa âm thanh còn lớn hơn và rõ ràng hơn lúc nãy.
Cứ như muốn bù đắp cho những năm tháng đã mất điên cuồng, Lâm Thời Kiến thật sự sợ họ sẽ làm “chuyện ấy” ngay tại đây.
Cậu có thể tự mình chứng kiến và lén lút chia sẻ với Thiệu Dật, sau đó hai người sẽ cùng nhau thảo luận, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, cùng nghe trực tiếp với Giang Văn.
— Thật muốn chết!
Cậu bị ép phải ở đây, cùng người yêu cũ đã từng lên giường nghe người khác hôn nhau.
Ngụ ý có hơi quá rồi đấy.
Giang Văn sẽ không nghĩ rằng cậu vẫn còn tình cảm với anh ta và đang cố gắng quyến rũ anh ta đấy chứ? Alpha là loại sinh vật “được voi đòi tiên”.