Hormone Không Nói Dối

Chương 36

Trước khi đi, Du Nhất Tuyết còn sờ sờ tóc mái của mình, ra hiệu: "Lâm tiên sinh, tóc anh chỗ này vẫn còn ướt."

Lâm Thời Kiến gật đầu, đưa tay lấy khăn lau qua loa một cách có lệ, không giống như những người khéo ăn nói, cười thân thiện và nói vài câu xã giao đẹp đẽ để tạm biệt.

Nhưng Du Nhất Tuyết cảm thấy ở chung với Lâm Thời Kiến cũng không đáng sợ như báo chí nói, cô ấy cảm thấy Lâm Thời Kiến không có nhiều toan tính như vậy, ngoại trừ lạnh lùng một chút, ở chung cũng coi như thoải mái.

Du Nhất Tuyết vừa đi, đương nhiên là không còn ai đến bắt chuyện với Lâm Thời Kiến nữa.

Trừ bỏ sự ngưỡng mộ chân thành, hầu hết mọi người liên lạc thân thiết đều là vì lợi ích, hoặc là có ý đồ với khuôn mặt và cơ thể của bạn, ví dụ như có hứng thú tìиɧ ɖu͙© với bạn.

Trên người Lâm Thời Kiến không có lợi ích gì đối với bọn họ, hơn nữa đến gần cậu ngoại trừ dính chút anti-fan của Lâm Thời Kiến, còn có thể bị Lâm Thời Kiến mắng cho một trận.

Nói đến hứng thú tìиɧ ɖu͙©, gương mặt đó đẹp trai cộng thêm tính cách kia đúng là quá tuyệt vời, nhưng trong giới ai dám tìm Lâm Thời Kiến.

Cậu ấy thực sự sẽ vạch trần bạn, chỉ mặt gọi tên trên weibo mắng bạn không biết xấu hổ mà còn dám ra ngoài lắc lư.

Trực tiếp bị hàng vạn cư dân mạng phán xét, trở thành trò cười lớn trong giới giải trí.

Không ai muốn tự chuốc lấy khổ sở để đâm đầu vào tường.

Ánh mắt Lâm Thời Kiến không tự chủ được nhìn về phía Giang Văn, Giang Văn lại rót nước gừng cho mấy omega và alpha kia, cậu lại uống một ngụm nước gừng, đột nhiên cảm thấy cốc nước gừng trong tay uống không còn ngon nữa.

Cậu không vui nghĩ, đưa cho người khác thì tự tay rót, đưa cho cậu thì bảo trợ lý bưng tới, không phải là không thích làm màu sao?

Đến lượt cậu thì lại bắt đầu làm màu?

Nghĩ đến đây, Lâm Thời Kiến lạnh lùng lén lút trừng mắt nhìn Giang Văn, Lâm Thời Kiến nhìn nhiều lần như vậy, cuối cùng Giang Văn cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thời Kiến.

Cốc giấy trong tay được những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng của Giang Văn cầm lên như đang cầm một ly rượu champagne, cậu nhìn về phía ánh mắt cảm nhận được.

Nhưng Giang Văn bị cận thị, hôm nay không đeo kính cũng không đeo kính áp tròng, độ cận không cao, nhưng cũng chỉ nhìn thấy gương mặt mờ mờ của Lâm Thời Kiến đang đối diện với cậu.

Giang Văn nghi ngờ, cậu không biết Lâm Thời Kiến có phải đang nhìn cậu hay không, nhưng vẫn mỉm cười với Lâm Thời Kiến, coi như là chào hỏi.

Trong tiềm thức, Giang Văn muốn nụ cười này khiến Lâm Thời Kiến thích hơn một chút, để Lâm Thời Kiến đừng vừa nhìn thấy cậu đã bài xích như vậy, tuy chia tay đã tám trăm năm rồi, nhưng gặp lại nhau mọi người đều đã trưởng thành, nên giữ lại vài phần sự lịch sự của người trưởng thành.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, làm thì lại là chuyện khác, Giang Văn vận dụng kỹ năng diễn xuất cao siêu của mình để thực hiện nụ cười này.

Vì vậy, nụ cười không hề tự nhiên chút nào, vô cùng cứng nhắc.

Gương mặt điển trai được khen ngợi là được Chúa hôn kia cũng không cứu vớt được biểu cảm kì quặc của cậu lúc này.

Lâm Thời Kiến: "..."

Sao vậy? Có ý kiến với cậu à? Vậy thì nhịn đi.

Lâm Thời Kiến tức đến mức bật cười, cười với người khác thì dịu dàng như vậy, đến lượt cậu thì như nhìn thấy ma, lần trước đáng lẽ không nên cho Giang Văn cắn một cái nào, đáng lẽ nên cho Giang Văn ngửi một chút rồi hất mặt Giang Văn ra.