Hormone Không Nói Dối

Chương 35

Du Nhất Tuyết: "..."

Du Nhất Tuyết cảm thấy Lâm Thời Kiến đang ám chỉ điều gì đó, hơn nữa còn có bằng chứng rõ ràng.

Du Nhất Tuyết bị Lâm Thời Kiến làm nghẹn lời, nhưng người trong giới ai cũng là người tinh ranh, cảm xúc không thể nói là thu phóng tự nhiên, nhưng thực sự rất dễ dàng kiểm soát.

Vẻ mặt lúng túng của Du Nhất Tuyết chỉ dừng lại chưa đầy một giây, sau đó cô ấy mỉm cười.

Lời nói rất êm tai: "Lâm tiên sinh, không có ý mua chuộc, chỉ là anh từ bên ngoài mưa gió đi vào, người ướt sũng lại bị điều hòa thổi, rất dễ bị cảm lạnh, uống cốc nước gừng nóng cho dễ chịu."

Du Nhất Tuyết đưa cốc giấy dùng một lần về phía trước, rất kiên nhẫn, cô ấy cười còn có vài phần nét ngây thơ chưa hoàn toàn biến mất của người mới đi làm, trông rất chân thành.

Du Nhất Tuyết tự đề cử mình thậm chí còn có chút khoe khoang thành tích, toát lên tinh thần của người chưa trải sự đời: “Đây là em tự tay nấu sáng nay, anh Giang không thích uống đồ có vị nồng, vì vậy anh ấy còn cố tình cho thêm đường đỏ và mật ong, sẽ không quá cay, vị gừng không quá nồng, Lâm tiên sinh thử xem?"

Phải nói là, chiêu này đối với Lâm Thời Kiến vậy mà rất hiệu quả.

Nếu Du Nhất Tuyết không nghe nhầm thì hình như Lâm Thời Kiến vừa hừ lạnh một tiếng, cậu liếc nhìn Giang Văn đang cười nói vui vẻ ở kia, có chút bất mãn bĩu môi, nhưng cậu đội mũ đeo khẩu trang che khuất lông mày và mặt, Du Nhất Tuyết không nhìn thấy động tác nhỏ này của cậu.

Giọng nói của Lâm Thời Kiến bị khẩu trang che mất, lời nói ra giống như đang phàn nàn, rất phù hợp với phong cách của cậu.

Cậu nói: "Vậy còn gọi là nước gừng gì nữa, đổi tên thành nước đường ngọt đi, trẻ con ba tuổi cũng không tự lừa dối mình giỏi như anh ta."

Lần này Du Nhất Tuyết không nói gì, không biết có phải do cô ấy làm việc này một thời gian nên trở nên nhạy cảm hay không, tuy câu này của Lâm Thời Kiến vẫn có ý châm chọc, nhưng luôn cảm thấy giống như đang cãi cọ yêu đương giữa những cặp đôi nhỏ.

Du Nhất Tuyết cảm thấy mình đúng là bị điên rồi, vậy mà lại vô thức ship cp hai người này.

Chết tiệt! Chết tiệt!

Cục đường này cứng quá, cô ấy không nên có suy nghĩ như vậy.

Nhưng không biết là do từ ngữ nào trong câu nói đã chạm đến Lâm Thời Kiến, Lâm Thời Kiến cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.

Nước gừng vẫn còn rất nóng, xuyên qua cốc giấy khiến Lâm Thời Kiến từ đầu ngón tay bắt đầu cảm nhận được hơi ấm, những ngón tay trắng xanh dần trở lại màu trắng sứ bình thường.

Cậu tháo khẩu trang ra thổi vào mép cốc, nhấp một ngụm nhỏ, đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt đậm đà, vị cay nồng ẩn sâu bên trong, cuối cùng mới được phát hiện.

Cậu cũng không nói ngon hay dở, cứ im lặng như vậy.

Cũng có thể tưởng tượng được hai người không có gì hay ho để nói chuyện phiếm, Lâm Thời Kiến cũng không đến mức rảnh rỗi đi diss trợ lý làm việc cho Giang Văn.

Vậy thì quá nhỏ nhen.

Hơn nữa rõ ràng đã tháo bỏ lớp vật cản kia, gương mặt tinh xảo nhưng lại toát lên vẻ sắc bén thờ ơ, lộ ra càng thêm lạnh lùng và xa cách.

Du Nhất Tuyết thấy Lâm Thời Kiến đã uống nước gừng, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng sẽ không vứt đi, tự động coi như nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy chỉ chỉ về phía Giang Văn.

"Vậy em về trước đây, Lâm tiên sinh lát nữa gặp."