Hormone Không Nói Dối

Chương 27

Ma cà rồng cũng không hút máu ghê gớm bằng bọn họ.

Thời Phong bực bội nói: "Gọi điện thoại đến làm gì? Háo hức muốn Giang Văn đi tăng độ nổi tiếng cho đám hậu bối trong công ty hay sao? Giang Văn nổi tiếng như vậy, làm màu một chút không đi thì sao? Cũng không phải lên chương trình, chỉ là đến công ty gặp một hậu bối mà không đi còn gọi điện thoại hỏi tới hỏi lui, không biết còn tưởng đám phú nhị đại mới ký hợp đồng là ông chủ lớn không bằng."

Thời Phong cứ như một khẩu súng liên thanh, tuôn ra một tràng.

Du Nhất Tuyết nhỏ giọng nói: "Chị Khương chỉ hỏi thăm chuyện anh Giang đến bệnh viện thôi."

Thời Phong càng nói càng hăng: "Nếu bà ta không sắp xếp nhiều việc cho Giang Văn như vậy, thì Giang Văn có phải vào viện không?"

Du Nhất Tuyết cũng không bênh vực Khương Mạn Vân: “Nhưng những việc đó đều đã được anh Giang đồng ý..."

Thời Phong: "..."

Thời Phong vừa định mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Lâm Thời Kiến đã vang lên một cách uể oải.

"Giang Văn nói cảnh anh ta nhảy lầu không cần dây bảo hộ, các người cũng đồng ý luôn rồi à?"

Không bỏ khẩu trang xuống, chỉ nhìn đôi mắt thôi cũng có thể cảm nhận được ý chế giễu.

Thời Phong: Hả dạ!

Lúc này, Du Nhất Tuyết lại kêu lên một tiếng: "Trời ơi! Anh vẫn chưa đi băng bó, kiểm tra xem có bị chấn động não gì không à?"

Lâm Thời Kiến cũng không có hứng thú làm khó người đi làm, hơn nữa, từ lúc anh lên xe đến giờ, thái độ của trợ lý Giang Văn khi thấy anh bị đυ.ng xe cơ bản là không thể bắt bẻ được.

Anh không nói thêm gì nữa.

Lâm Thời Kiến nói ngắn gọn: "Giờ đi."

Du Nhất Tuyết đi theo sau Lâm Thời Kiến, nghĩ thầm lần này dù thế nào cũng phải giám sát Lâm Thời Kiến kiểm tra và băng bó cho cẩn thận.

Chỉ là phần cổ của Lâm Thời Kiến tuy không đến nỗi trống trải, nhưng hơi lỏng lẻo, cô không khỏi liếc nhìn thêm cái thuốc ức chế hormone có kích cỡ không phù hợp với cổ Lâm Thời Kiến kia.

-

Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, khi Lâm Thời Kiến và mọi người ra ngoài, trời đã bắt đầu mưa, mây đen mù mịt bao phủ hơn nửa bầu trời, mưa rơi xuống bồn hoa, bắn tung tóe mùi tanh của đất.

May mắn thay, Lâm Thời Kiến chỉ bị thương ngoài da, không bị gãy xương nhẹ, cũng không bị chấn động não.

Lâm Thời Kiến xách một ít thuốc, tay quấn băng gạc trắng, ngồi im lặng trên xe ôm ván trượt bị hỏng nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Du Nhất Tuyết luôn cảm thấy trong mắt Lâm Thời Kiến cũng ẩn chứa một cơn mưa ẩm ướt mục nát.

Du Nhất Tuyết do dự nhìn Lâm Thời Kiến một lúc, cuối cùng lên tiếng: "Anh Lâm, tôi có thể xin số liên lạc của anh được không?"

Là vì chuyện bồi thường sau này, nhưng Du Nhất Tuyết không thể nói thẳng ra như vậy, dễ khiến người ta khó chịu trong lòng.

Hơn nữa sau khi Lâm Thời Kiến hợp tác với Giang Văn, việc cô xin số liên lạc của Lâm Thời Kiến là điều không thể tránh khỏi, bởi vì Lâm Thời Kiến không có người quản lý cũng không có trợ lý.

Lâm Thời Kiến im lặng một lúc mới đọc số WeChat của mình cho Du Nhất Tuyết.

Thời Phong không bị Lâm Thời Kiến chặn, hai người vẫn là bạn bè trên WeChat, Thời Phong nhịn cười, cậu ta biết vì sao Lâm Thời Kiến lại im lặng.

Người này thỉnh thoảng cũng sẽ ngại ngùng, rất hiếm thấy.

Vòng bạn bè của Lâm Thời Kiến cũng không khác gì Weibo, chỉ là đời thường hơn một chút, nhưng Lâm Thời Kiến có một hoạt động yêu thích là bôi xấu Giang Văn.