Hormone Không Nói Dối

Chương 26

Lâm Thời Kiến cụp mắt, hàng mi lại phủ lên một lớp sương giá, cậu ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dìu Giang Văn nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi ban đầu.

Bệnh viện này tuy kín đáo, nhưng cũng có không ít nghệ sĩ đến đây, chỉ cần ngửi thấy mùi ở nhà vệ sinh là biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện mà cậu ấy còn không muốn Giang Văn biết, làm sao có thể để người khác bắt gặp được.

Chưa đi đến nơi, trọng lượng trên người Lâm Thời Kiến bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Thời Phong tay cầm thuốc bác sĩ kê, giọng nói hơi thở gấp, chắc là chạy tới.

"Vừa rồi tôi hỏi bác sĩ các cậu đi đường nào, đi đến đây không thấy các cậu suýt nữa thì chết mất, tôi còn tưởng..."

Thời Phong không nói hết câu, cậu ta còn tưởng Giang Văn đã làm gì Lâm Thời Kiến.

Nếu thật sự làm gì đó, hôm nay sẽ không chỉ đơn giản là bồi thường tiền thuốc men, nói không chừng Giang Văn còn phải vào tù.

Bị kết tội ép buộc omega.

"Ơ, nhưng sao mùi hormone trên người cậu ấy lại nồng hơn vậy? Với cả sao cậu lại tìm chỗ khuất nẻo này? Tôi tìm mãi mới thấy."

Thời Phong vừa đến đã lải nhải một tràng, khiến người ta đau đầu.

Không tìm chỗ khuất nẻo thì tìm giữa trung tâm thành phố à?

Vẫy tay với paparazzi, đây là Giang Văn, mau đến chụp ảnh?

Lâm Thời Kiến: "..."

Lâm Thời Kiến ngồi xuống ghế, cơ bắp chân đang đau nhức được thả lỏng, miệng vẫn không chịu thua.

Cậu ấy liếc nhìn Thời Phong: “Nếu cậu muốn cậu ta ở chỗ này, trong tình trạng này, giống như đang đứng giữa sân khấu biểu diễn ca nhạc bị người ta nhìn ngó, thì cửa ra vào bệnh viện chào đón cậu."

Được rồi, Thời Phong biết mình không nên lắm miệng.

Thời Phong cũng ngửi thấy mùi mật ong trên người Giang Văn rất nồng, nhưng cậu ta không nghĩ nhiều, dù sao Lâm Thời Kiến cũng vừa dìu Giang Văn, trên xe còn ngồi cùng Lâm Thời Kiến không đeo thiết bị ức chế hormone, dính chút mùi cũng bình thường.

Ngay cả trên người Thời Phong cũng bị dính chút mùi chanh xanh và mật ong: “Ơ! Giang Văn! Đừng cọ vào người tôi! Tôi không phải omega!"

Giang Văn chỉ ngửi thấy mùi hormone quen thuộc trên người Thời Phong, nhưng rất nhạt.

Giang Văn đưa mũi cao thẳng tắp ra phía trước, sau đó mùi hormone alpha bài xích hormone của cậu xộc vào khoang mũi khiến cậu khó chịu, phải giữ một khoảng cách nhất định với cổ Thời Phong.

"Khó chịu cái gì? Cậu có biết bao nhiêu omega mê mẩn cái mùi này không hả? Cho cậu ngửi là may mắn lắm rồi đấy. Mỗi lần ai đưa cậu đến bệnh viện thế? Còn dám ghét bỏ..."

Thời Phong vỗ vỗ đầu Giang Văn, biết rõ Giang Văn sẽ không trả lời nhưng vẫn hỏi một câu vô nghĩa: "Tiểu Du đâu rồi? Trợ lý của cậu còn chẳng quan tâm cậu bằng tôi."

"Đến rồi đến rồi!" Du Nhất Tuyết vừa chạy tới, không biết cuộc điện thoại này sao lại lâu đến vậy, cô giải thích: "Vừa rồi chị Khương gọi điện thoại đến."

Thời Phong vừa nghĩ đến Khương Mạn Vân liền không có sắc mặt tốt, với tư cách là người quản lý của Giang Văn, 365 ngày trong năm, bà ta có thể sắp xếp cho Giang Văn làm việc 360 ngày, đến kỳ mẫn cảm cũng không thèm quan tâm. 5 ngày còn lại chắc chắn là phải tham gia các hoạt động xã giao với các hậu bối trong công ty.

Giang Văn nhiều nhất là chọn kịch bản, việc nhận phim tương đối tự do, thấy chương trình nào được thì cũng không từ chối, nhận luôn.

Tuy rằng kịch bản và chương trình nhận được đều rất tốt, nhưng con người không thể bị đối xử như súc vật chứ.