Nhậm Dụ còn định nói thêm điều gì đó, nhưng ngay lúc này, cửa phòng phát thanh bất ngờ bị mở tung.
Hiệu trưởng dẫn theo vài giáo quan cấp S xuất hiện, lớn tiếng quát:
“Nhậm Dụ, cô đang làm gì vậy?! Đây là trường quân sự lớn nhất trên toàn hành tinh. Chính phủ sẽ sớm cử người đến.”
“Cô đang cố tình gây hoang mang! Mau tắt thiết bị phát thanh ngay lập tức!”
Nghe vậy, Nhậm Dụ không những không tắt thiết bị, mà còn kích hoạt chế độ phát lặp lại, để lời nói của mình tiếp tục vang khắp khuôn viên trường.
Cô nhếch mép cười khẩy:
“Hiệu trưởng sao không lên phi cơ mà rời đi? Không phải ông đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn rồi sao?”
“Cô nói năng bậy bạ!”
Hiệu trưởng tức đến đỏ mặt, ra hiệu bằng ánh mắt. Mấy giáo quan đi theo lập tức tiến lên bao vây Nhậm Dụ.
Nhưng bất ngờ, cô tung một cú đá mạnh vào thiết bị phát thanh.
Trong nháy mắt, màn hình ảo trên tháp cao biến mất, thay vào đó là tiếng còi báo động chói tai vang lên, truyền khắp cả ngôi trường.
Học viên ở khắp nơi đều ngẩn người, nhưng ngay sau đó, họ nhận ra những người bạn học bị nhiễm virus, mặt mày dữ tợn, đã bắt đầu phát cuồng và lao về phía phát ra âm thanh.
Thoát khỏi nguy hiểm, các học viên lập tức tập hợp và hành động có tổ chức.
“Mau, mau! Nghe theo lời giáo quan, nhanh chóng về ký túc xá!”
“Tôi bị cắn rồi, tìm một chỗ nhốt tôi lại! Tôi nhất định sẽ chiến thắng virus. Cha mẹ tôi còn đang chờ ở nhà!”
“Giáo quan thì sao? Không bị tên hiệu trưởng hói đầu đó ăn hϊếp chứ?”
“Không đâu! Giáo quan chắc chắn sẽ quay lại tìm chúng ta!”
Từng nhóm học viên chạy về ký túc xá, các thành viên hội học viên tự giác bảo vệ lối vào, phát hiện ai bị cắn sẽ lập tức đưa họ vào nơi an toàn.
Nếu có học viên mất kiểm soát, các Alpha sẽ phối hợp khống chế bằng dây chuyên dụng.
Thẩm Uý Yên đứng ở cửa ký túc xá, tay cầm chiếc ô đỏ, ánh mắt lạnh lùng, mười ngón tay siết chặt. Cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này.
Những lần tận thế trước, hiệu trưởng và giáo quan thường leo lên phi cơ rời đi, để lại các học viên hỗn loạn, như bầy ruồi không đầu, cuối cùng khiến cả trường rơi vào thảm họa.
Còn Nhậm Dụ lúc đó chẳng thèm quan tâm đến những học viên khác, chỉ bám theo cô và ba người kia, liều mạng bảo vệ họ. Cô ta suýt mất mạng chỉ để cứu bọn họ, khiến họ càng thêm đau lòng và tin tưởng cô.