Cúi đầu, đôi mắt long lanh nước của cô ánh lên tia căm hận. Cô thề rằng, dù có sống lại lần nữa, cô nhất định cũng sẽ gϊếŧ chết người phụ nữ đó!
Đúng lúc này, một bóng người bất ngờ nhào vào cô, ôm lấy eo cô khóc òa lên, nức nở:
“Tiểu Hoa! Tiểu Hoa của tớ! Cậu vẫn còn sống, thật tốt quá!”
Thẩm Uý Yên: “...”
Dù cách một lớp chăn, cô vẫn cảm thấy khó chịu với việc tiếp xúc cơ thể, lập tức không chút nương tay đẩy người kia ra.
Người đang ôm cô là Minh Mân, bị đẩy ra nhưng không hề cảm thấy gì, vẫn đỏ hoe mắt nói:
“Là lỗi của tớ. Tớ không nên để bản thân bị Nhậm Dụ làm mờ mắt, quên mất rằng cậu không có ai bảo vệ, dẫn đến cái chết bi thảm ấy. Thậm chí, tớ cũng chưa bao giờ tìm ra được ai là kẻ đã hại chết cậu...”
“Đại Mỹ, đừng nói nữa. Người đáng chết là tớ, chính vì mù quáng trong tình yêu, ghen tuông mà mấy lần khiến cậu rời xa.”
Người vừa nói là một cô gái tóc đen, đeo kính viền bạc, tên gọi Phó Tư Tình.
Cô ấy trông rất nhã nhặn, nhưng lúc này đôi mắt đã đỏ hoe, chậm rãi nói:
"Tiểu Hoa còn sống là tốt rồi, chỉ là không hiểu vì sao chúng ta lại mang theo toàn bộ ký ức trở về thời điểm này..."
"Quả thực quá kỳ lạ."
Khoảnh khắc tỉnh dậy, ba người vừa chạm mắt nhau đã lập tức hiểu rằng, đối phương cũng giống mình, đều đã sống lại.
Ánh mắt từng trải, chất chứa bao thăng trầm là điều có thể cảm nhận được, huống hồ họ từng là những đồng đội ăn ý, hiểu nhau đến từng ánh nhìn.
Nhưng sự việc này thực sự quá quái dị.
Thẩm Uý Yên nghe những lời này, liền che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Dù vậy, cô vẫn giữ thái độ bình thản, lạnh lùng nói: "Kẻ hại chết tớ chính là Nhậm Dụ."
"!!!"
"Người đàn bà độc ác đó!"
Cô gái đứng ở phía ngoài cùng, với mái tóc dài màu vàng nhạt, tên là Ôn Tự Nghị. Đúng như cái tên, cô vốn rất dịu dàng, nhưng lúc này lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói:
"Cô ta đạp ba chân thì thôi, lại còn hại chết cậu nữa!"
"Cho nên hôm qua cô ta nói là thử thách, có lẽ chỉ là cái cớ. Chưa biết chừng cô ta đã hạ thuốc chúng ta, khiến chúng ta phát tình, suýt nữa còn..."
Minh Mân nói đến đây thì không dám nói tiếp, hai tay siết chặt, bổ sung thêm:
"Không chừng, mọi kiếp trước cô ta đều có ký ức, cố ý tiếp cận chúng ta với mục đích riêng!"