【Không còn cách nào. Muốn quay lại thế giới sách, chỉ có thể rời đi và tìm một cơ thể không có khả năng bài xích.】 Hệ thống lạnh lùng nói.
【Nhắc nhở lần cuối: Ký chủ chỉ còn cơ hội này. Nếu thất bại, sẽ bị xóa sổ!】
Kẻ công lược gần như suy sụp: “Cơ thể không có khả năng bài xích nghĩa là gì?!”
【Là xác chết.】
“Cái gì?!” Kẻ công lược cố giữ bình tĩnh: “Không sao, theo nguyên tác thì Nhậm Dụ sẽ chết. Tôi vẫn còn cơ hội. Chỉ cần cô ta chết, tôi có thể nhập lại vào cơ thể cô ta...”
"Aaa!”
Nhậm Dụ bị nỗi oán hận cùng cơn nóng bức trong người quét qua như ngọn lửa thiêu đốt. Sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Kẻ công lược và rồi tất cả trong đầu cô hoàn toàn yên ắng.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như một tảng đá nghìn cân vừa được nhấc khỏi người mình.
Toàn thân Nhậm Dụ rã rời, mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng. Trong bóng tối, cô thở dốc không ngừng.
Cô đã đuổi được bọn họ thật rồi sao?
Nhậm Dụ siết chặt tay, đến mức cảm giác đau nhói từ lòng bàn tay khiến cô bừng tỉnh. Lòng bàn tay cô bị móng tay cắm sâu, da thịt rướm máu. Nhưng thay vì đau đớn, cảm giác ấy lại nhường chỗ cho niềm vui sướиɠ tột độ.
Thành công rồi!
Cô thực sự đã thành công!
Không chỉ vậy, sau cú sốc vừa rồi, tinh thần lực của cô dường như đã vượt qua giới hạn, tăng mạnh một cách đáng kinh ngạc.
Lúc này, cơ thể cô như chất chứa một nguồn năng lượng dồi dào, đang khao khát được bùng nổ.
Phần gáy cô ướt nhẹp mồ hôi, làn da nóng bừng, tim đập loạn nhịp. Cơn khát khô cùng cảm giác khó chịu khiến cô không ngừng quằn quại. Tuyến pheromone ở gáy ngứa rát mãnh liệt, như gào thét đòi Alpha để giải thoát.
Đúng lúc ấy, ba mùi hương pheromone Alpha nồng đậm bất ngờ ùa tới, mạnh mẽ bao bọc lấy cô. Mùi hương quá mãnh liệt khiến tuyến pheromone của cô không ngừng tiết ra, càng lúc càng nhiều.
Đây chính là sự hấp dẫn nguyên thủy giữa Alpha và Omega. Khi Omega phát tình, Alpha sẽ trở thành loài thú hoang điên cuồng.
Huống chi lần này lại là ba Alpha...
Trong cơn mơ màng, Nhậm Dụ lờ mờ nhận ra ba bóng đen lao về phía mình. Mùi hương pheromone dày đặc tràn ngập, khiến cô nghẹt thở, cả người run rẩy không kiểm soát.
Cô dường như nghe thấy tiếng cửa ban công bật mở.
Khoảnh khắc sau, một cơ thể phụ nữ ấm áp nhào đến, ôm chầm lấy cô.
Cửa ban công bật mở, Thẩm Úy Yên xuất hiện, tay cầm chìa khóa.
Không ai biết rằng cô ấy đã giả vờ say. Bộ móng sắc nhọn bỗng dài ra kỳ lạ, cắt đứt sợi dây trói.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bên mắt của Thẩm Uý Yên ánh lên sắc đỏ rực, nhưng nhanh chóng chuyển thành tím nhạt.
Làn gió từ ban công phất qua mái tóc dài trắng muốt, cô ấy đứng đó, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cảnh hỗn loạn bên trong.
Ba cô gái đã lao vào, áp chặt người phụ nữ dưới thân mình.
Bốn thân hình quấn lấy nhau. Trong căn phòng, mùi hương nồng nàn của pheromone Omega tràn ngập, hương thơm như hoa ngọc lan tây đang nở rộ, trong lành nhưng cũng đầy cám dỗ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ thần kinh của cô.
-----
Nắng Xuân có lời:
Cho ké xíu con truyện đầu tay đã hoàn ạaaa, mọi người đổi gió có thể ghé qua đọc ủng hộ Nắng Xuân nhen :33
-----
[GÓC PR - TRÊU CHỌC - ĐÃ HOÀN]
Đường Ngâm chợt mở mắt, phát hiện mình thật sự đang trong vòng tay Cố Thâm Ý...
Đường Ngâm đã quen bật đèn ngủ mỗi đêm, vì vậy khi mở mắt ra, cô có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng. Ánh đèn vàng ấm áp từ đầu giường chiếu lên khuôn mặt bình yên đang ngủ của Cố Thâm Ý, khiến mọi thứ trở nên thật hư ảo.
Cô cảm nhận hơi thở đều đặn của Cố Thâm Ý phả vào đỉnh đầu, cùng với mùi hương thoang thoảng từ người chị ấy. Đường Ngâm ngơ ngác nhìn gương mặt sát gần mình, mất một lúc lâu mới nhận ra đây là hiện thực, không phải là giấc mơ.
Cô bị Cố Thâm Ý ôm chặt trong ngực, mặt đối mặt và rất thân mật. Tay phải của Cố Thâm Ý ôm chặt eo cô, tay trái làm gối đầu cho cô. Đường Ngâm bối rối, không hiểu tại sao Cố Thâm Ý lại ở trên giường mình.
Cố Thâm Ý vốn ngủ không sâu, ngay khi Đường Ngâm chạm vào, cô ấy liền tỉnh dậy. Hàng lông mi dài từ từ nhấc lên, đôi mắt vẫn còn mơ màng hơi nước, nhưng nhìn Đường Ngâm giây tiếp theo đã trở nên rõ ràng.
“Em...”
Cô ấy vừa kịp nói một chữ đã bị Đường Ngâm ngắt lời: “Sao chị vào đây được?”
Ánh mắt Cố Thâm Ý hiện lên một tia sáng, môi hơi mấp máy, giọng cô trầm thấp vì mới tỉnh dậy: “Em quên khóa cửa.”
Đường Ngâm nhìn về phía cửa theo phản xạ. Cô nhớ mình không khóa cửa khi vào phòng, vì nghĩ rằng thái độ từ chối của mình đã rõ ràng, Cố Thâm Ý sẽ không làm phiền. Nhưng không ngờ, chị ấy lại lẻn vào phòng lúc Đường Ngâm ngủ.
Giận dỗi bùng lên, Đường Ngâm trừng mắt, đẩy chị ấy ra: “Ai cho phép chị vào? Ra ngoài ngay!”
Cố Thâm Ý hít một hơi, như thể Đường Ngâm làm cô đau. Đường Ngâm tưởng chị ấy giả vờ, liền tăng lực đẩy, nhưng thấy sắc mặt Cố Thâm Ý càng ngày càng khó coi, cô đột nhiên nhớ lại buổi tối ở khách sạn, khi cô cắn vào vai Cố Thâm Ý vì tức giận.
Đường Ngâm sờ vào vai Cố Thâm Ý, chỗ đó có một vết cắn sâu, bầm tím. Đường Ngâm ngạc nhiên nhìn vết thương, rồi chợt nhớ ra trán của Cố Thâm Ý cũng có một vết sẹo nhạt, là do lần trước cô vô tình làm bị thương.
Hai vết thương này đều là “tác phẩm” của Đường Ngâm, là kết quả của những lần cô mất kiểm soát.
Đầu ngón tay Đường Ngâm lướt nhẹ qua vết thương trên trán, rồi dừng lại ở vai, cảm giác cơ bắp căng cứng dưới tay mình, cô ngậm chặt môi, không dám động đậy. Dù cố ý hay vô tình, cô vẫn đã làm Cố Thâm Ý tổn thương.
Đường Ngâm cúi đầu, ngón tay khẽ run, cảm thấy áy náy và hối hận. Cô nhớ lại giấc mơ, nơi cô chất vấn Cố Thâm Ý chọn Ngải Thanh thay vì mình. Cố Thâm Ý thực sự không nên chọn cô, so với Ngải Thanh, cô quá tệ, không dịu dàng, không chu đáo, lại hay bốc đồng và ích kỷ.
Nếu Cố Thâm Ý không chịu nổi và muốn ly hôn, lý do đầu tiên chắc chắn là bạo lực gia đình.
Sự hối lỗi đè nặng trong lòng Đường Ngâm, cô biết mình đã sai, nhưng vẫn không thể mở miệng xin lỗi.
Cố Thâm Ý thấy Đường Ngâm áy náy, liền trấn an: “Không sao đâu, em đừng tự trách.”
Đường Ngâm không cảm thấy tốt hơn, nhìn vết cắn trên vai Cố Thâm Ý, lặng im một lúc lâu rồi lấy tay chị ấy ra khỏi eo mình, xuống giường.
“Em đi đâu?” Cố Thâm Ý nghĩ Đường Ngâm không muốn ngủ cùng mình, liền nắm lấy váy ngủ của cô.
“Đi lấy thuốc cho chị.” Đường Ngâm nói nhỏ, rút vạt váy ra và rời khỏi phòng.
Cô đi vào phòng khách, ngồi xổm trên sàn, tìm kiếm trong ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ. Sau một lúc lục lọi, Đường Ngâm mang hộp thuốc trở lại phòng.
Cố Thâm Ý ngồi dậy, nhìn Đường Ngâm lấy tăm bông, povidone và một tuýp kem giảm sẹo ra từ hộp thuốc.
Đường Ngâm cầm tăm bông thấm povidone, quay sang nói với Cố Thâm Ý: “Em sẽ sát trùng cho chị trước.”
Cố Thâm Ý dừng lại một chút, nói: “Không cần đâu, vết thương không sâu lắm.”
Đường Ngâm chẳng thèm nghe lời chị ấy nói gì, mặt lạnh tanh, cứng rắn bảo: "Tháo nút ra."
"..."
Thấy cô kiên quyết như vậy, Cố Thâm Ý đành phải nghe lời, cởi nút thắt ở áo ra.