Về phần Thẩm Úy Yên, kẻ công lược dự định lát nữa sẽ trói người đó lại.
Kế hoạch của ả ta rất hoàn hảo và bốn cô gái trẻ nhanh chóng say mềm, dựa nghiêng ngả trên bàn.
Không biết ai đó đang lẩm bẩm: “Dì ơi, chọn con đi... Con nhất định sẽ dành cả đời để đối xử tốt với dì...”
Kẻ công lược nhoẻn miệng cười, sau đó đứng dậy khóa cửa phòng. Kẻ đó lấy ra một sợi dây đặc chế, thô bạo kéo Thẩm Úy Yên ra ban công rồi trói chặt lại.
Lúc này kế hoạch lớn chưa hoàn thành, kẻ công lược không thể đẩy người kia xuống ban công để tránh gây phiền phức không đáng có. Vì vậy, ả ta chỉ có thể khóa chặt Thẩm Úy Yên ngoài ban công.
Ánh trăng ngoài cửa sổ soi sáng gương mặt tái nhợt của cô gái, đôi má ửng đỏ. Thẩm Uý Yên nhắm mắt, lẩm bẩm trong mơ: “Giáo quan...”
“Hừ.” Kẻ xuyên sách cười nhạt với hệ thống:
“Chắc cô ta thầm thích Nhậm Dụ lâu rồi nhỉ? Không đạt được nên mới hóa điên thế này.”
Hệ thống lạnh lùng đáp:
【Thích thầm mà lại gϊếŧ cô ấy? Đến cả thi thể cũng chẳng để nguyên vẹn?】
【Mau làm việc chính đi.】
---
Nhậm Dụ phẫn nộ lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ, dõi theo kẻ công lược bế ba cô gái đang say lả xuống sàn. Sau đó, ả ta tắt đèn trong phòng, tiến đến, từ từ cởi bỏ bộ quân phục trên người.
Cơ thể Nhậm Dụ bắt đầu nóng lên. Dưới tác dụng của thuốc, pheromone Omega lâu nay yên lặng trong cơ thể cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sôi sục trong dòng máu, khiến cô ngày càng khó chịu.
Một hương thơm ngào ngạt của hoa ngọc lan tây từ từ lan tỏa khắp căn phòng, làm ba cô gái say ngất ngưởng trên sàn không yên. Theo bản năng, họ lần mò tìm đến nguồn hương thơm.
Vị trí tuyến pheromone sau gáy của Nhậm Dụ đã sưng tấy, pheromone rỉ ra từ đường rãnh dọc, thấm ướt làn da ửng đỏ, chảy xuống cổ.
Gương mặt đỏ bừng, ý thức mơ hồ, không thể khống chế cơ thể. Cô nhìn thấy kẻ công lược đã cởi bỏ áo khoác quân phục, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi không thể nhẫn nhịn mà bước về phía ba cô gái kia...
Ngay giây phút đó, Nhậm Dụ bỗng bộc phát ý chí mạnh mẽ chưa từng có. Sự bùng nổ của pheromone khiến tinh thần cô vượt qua một giới hạn nào đó, dường như phá vỡ rào cản, điên cuồng giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.
Không thể! Tuyệt đối không thể!
Hai mắt Nhậm Dụ đỏ rực, toàn thân run rẩy. Đột nhiên, trong đầu cô vang lên âm thanh chói tai từ hệ thống.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Đang bị bài xích dữ dội, năng lượng sắp cạn kiệt, chuẩn bị thoát khỏi cơ thể và rời khỏi thế giới trong sách!】
“Phải làm sao bây giờ?!” Kẻ công lược hoảng loạn hét lên: “Nghĩ cách gì đi chứ!”