Giữa cái võng mà bà Mỹ Liên đang nằm và tivi là một cái bàn gỗ tạp dài. Trên bàn la liệt đồ trang điểm, Kiều Kiều mặc một chiếc váy hai dây màu hồng đang ngồi trên ghế trang điểm, thấy Chúc Kỳ Thanh đi xuống thì vừa chuốt mascara vừa nói:
“Nam Nam còn ngủ hả?”
“Dạ, thằng bé tối qua xem hội chợ về muộn quá nên bây giờ còn ngủ.”
Kiều Kiều đã sắp ba mươi tuổi, dù thân hình có đẹp nhưng gương mặt vẫn hiện rõ vẻ gió sương phong trần. Khóe mắt có vài nếp nhăn, cô không thích nên dù đã trang điểm mắt xong nhưng vẫn bôi chút kem che khuyết điểm lên, vừa bôi cô vừa nói:
“Tối hôm qua mưa mà còn đi. Anh Bình chiều nó quá. Lỡ bệnh thì sao?”
“Thằng nhỏ đòi đi mấy ngày rồi, không đi nữa thì có mà mất ngủ cả đêm. Nhõng nhẽo lắm!”
Kiều Kiều chậc lưỡi rồi không nói gì nữa, chuyên tâm trang điểm. Lúc này, Chúc Kỳ Thanh đã đi xuống dưới chân cầu thang, bên cạnh là bàn thờ Ông Địa và ông Thần Tài, cậu lấy ba cây nhang đốt cho hai ông. Đây là phép tắt do bà Mỹ Liên đặt ra, ai bán cà phê sáng thì đốt nhang, gọi là lấy vía.
Chúc Kỳ Thanh đốt xong rồi thì nói với Kiều Kiều:
“Em ra trước pha cà phê nha!”
“Ừ, nhớ pha một ly cho Ông Thần Tài.”
Chúc Kỳ Thanh dạ một tiếng, lúc cậu muốn đi ra ngoài thì bị bà Mỹ Liên đang nằm trên võng gọi lại.
“Kỳ Thanh, lát nữa đưa bé Nam đi học thì mua chút xoài cúng đi, hôm nay mười lăm. Hên có mùi nước hoa trên người mày má mới nhớ. Thằng này có mùi nước hoa mà xài quài. Để chút nữa tao bảo Lan Thanh giới thiệu cho mày mấy mùi khác. Tiền mua xoài nè.”
Ánh mắt bà Mỹ Liên sắc lẻm liếc qua Chúc Kỳ Thanh.
“Mua xong còn dư nhớ trả lại cho tao đó! Mấy đứa bây nhờ mua cái gì là hết tiền cái đó, chẳng trả lại tao đồng nào. Có ngon thì moi tiền bọn đàn ông ấy cứ đè bà già này mà lấy tiền miết. Thiệt tình!”
Mặc dù tiền không thiếu nhưng tính tình bà Mỹ Liên hơi keo kiệt, thích chấp vặt vài đồng bạc lẻ, ngoài ra thì bà đối xử với Chúc Kỳ Thanh cũng tương đối tốt nên cậu nhận tiền từ bà xong thì quen miệng nói:
“Còn dư thì trả lại má mà, chỉ là ngoài chợ tăng giá con đâu biết được. Còn nước hoa thì thôi đi, con dùng mùi này quen rồi.”
Kiều Kiều vui miệng chen vào nói:
“Ôi má ơi, tiền má dễ kiếm chứ tiền đàn ông muốn lấy thì mệt xác má ơi!”
Bà Mỹ Liên hứ một tiếng rõ dài.
“Tao mà còn trẻ như tụi bây thì tiền trong ví bọn đàn ông tao lấy cái một. Tụi bây ngu quá chả biết gì cả. Chút nữa bán xong thì đốt phong long đi. Mới qua Tết mà ế quá rồi! Đứa nào cũng nhảy qua lửa cho tao.”