Nhưng áo hai dây quá hở, Chúc Kỳ Thanh muốn thêm một cái áo khoác ngoài, ngoài ra không có ý kiến gì vì đây là yêu cầu tối thiểu của công việc. Bà Mỹ Liên đồng ý cho cậu một cái áo khoác kén tằm màu trắng.
Khi Chúc Kỳ Thanh khoác xong áo khoác ngoài thì cũng đã mười phút trôi qua. Cậu chỉnh mυ'ŧ áo ôm sát phần ngực của mình xong thì nhìn vào gương. Trong gương là một gương mặt nhỏ nhắn với các đường nét sắc sảo của người dân tộc Chúc, tinh xảo đến mức không phân rõ trai gái với sống mũi cao thon, đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ cùng đôi môi hồng nhạt.
Rất xinh đẹp, mang vẻ kiêu kỳ khó tiếp cận.
Gương mặc này Chúc Kỳ Thanh đã nhìn mỗi ngày, không có gì mới lạ, cậu chỉ tập trung chải mái tóc dài đến quá nửa lưng của mình, thoa chút son môi màu mận rồi lôi chai nước hoa trong giỏ nhỏ ra.
Chai nước hoa của Chúc Kỳ Thanh hơi lạ. Nó làm bằng thủy tinh trong suốt nhưng nhìn hơi đáng sợ bởi vì bề ngoài được phủ kín những hoa văn màu đỏ kỳ lạ như là bùa chú. Nhưng cậu không quan tâm vẻ ngoài kỳ dị của nó, cái khiến cậu chú ý là chất lỏng màu vàng nhạt bên trong bình còn quá ít.
Chúc Kỳ Thanh lẩm bẩm:
“Chắc là phải về núi Cấm một chuyến rồi. Mệt thật!”
Chúc Kỳ Thanh nói xong thì bấm xịt thứ chất lỏng ít ỏi trong bình lên người, ngay cổ. Theo từng nhát xịt là mùi hương xoài chín ngọt lịm cứ thế mà bao trùm lấy thân thể trắng nõn của cậu.
Xịt nước hoa xong Chúc Kỳ Thanh giấu kỹ chai nước hoa vào giỏ sách nhỏ rồi nhìn bản thân trong gương càng ngày càng ẻo lả, càng ngày càng ra dáng con gái, cậu nở nụ cười mỉa mai. Nếu không nói công việc của cậu là làm ở quán cơm thì người ta đã nghĩ cậu làm việc gì không đàng hoàng cũng nên.
Đúng là không đàng hoàng thật, ngoài ba người cố định chạy bàn tại đây thì có mấy chị em chốn phong trần đến làm việc, nếu cánh tài xế hay đàn ông vào quán ăn thấy thích thì gọi người thỏa thuận một chút, giá cả vừa ý hai bên thì đi kiếm nhà nghỉ. Bà chủ Mỹ Liên chỉ thu phí gọi là bù vào tiền điện nước. Chúc Kỳ Thanh không làm việc này, chẳng qua sức khỏe cậu yếu, chủ nợ hối thúc vả lại lúc đó cậu không đủ tuổi nên làm mới làm công việc trá hình này cho người khác mà thôi.
Chúc Kỳ Thanh thay đồ xong thì ra ngoài, đi xuống lầu. Ở nhà trên, bà Mỹ Liên mặc bộ đồ bà ba màu hồng đang nằm trên võng, thân hình mập mạp khiến biên độ đung đưa của võng rất chậm. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ của bà ta chằng chịt lô uốn tóc, tai nghe bản nhạc diễm tình xưa cũ nào đó đang phát trên tivi treo tường.