Cá Mặn Hoà Thân

Chương 7

Cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, Tống Minh Trĩ dần khép mắt lại. Trong mơ hồ, hắn thấy người hầu đã dọn dẹp hết những hạt châu rơi, cùng Tề Vương rời khỏi hỉ phòng.

Trong vương phủ, người đông mắt tạp.

Chuyện đêm nay, e rằng chẳng mấy chốc sẽ lan khắp Sùng Kinh Thành, thậm chí đến tai hoàng đế.

Trong cơn mơ màng, Tống Minh Trĩ chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Hành vi của hắn đã làm tổn hại nghiêm trọng đến thể diện hoàng thất, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nặng.

Trên đường hoàng tuyền…

Có lẽ Đỗ đại nhân sẽ không cô đơn nữa.

-

Sau một nén nhang.

Huy Minh đường, Tề Vương phủ.

Mộ Yếm Chu nghiêng người tựa trên trường kỷ, tiện tay cầm lư hương mà nghịch.

Có một người hầu quỳ gối trước giường, nín thở nói: “Tề Vương điện hạ, không biết người định xử trí Minh Trĩ công tử thế nào?”

Đội hộ tống Minh Trĩ công tử vào kinh đã sớm gửi mật thư, nói rằng hắn quyết tâm bỏ trốn. Họ đã chuẩn bị sẵn mê hương, định sau khi đến dịch quán, chờ quan binh rút đi sẽ lập tức đào tẩu. Điện hạ cũng dự định thuận nước đẩy thuyền, để hắn rời khỏi Sùng Kinh, hoặc giữ lại trong hậu viện làm vật trang trí, hai người nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng hôm nay, Minh Trĩ công tử chẳng những không trốn.

Mà từng lời nói, hành động của hắn đều vô cùng kỳ lạ!

Trong lời nói, vừa giống như đã biết được điều gì đó—

Vừa giống như đang thăm dò mối quan hệ giữa điện hạ và Đỗ đại nhân, cũng như xem liệu ngài có thực sự như lời đồn, là một kẻ chỉ biết hưởng lạc và là một đoạn tụ hay không.

Dù nhìn thế nào, cũng giống như sau khi đến Sùng Kinh, hắn bị người ta mua chuộc, cài vào bên cạnh điện hạ làm nội gián!

Chỉ có điều, lời nói của hắn lại quá mức thẳng thừng, cứ như thể viết hai chữ “gian tế” lên mặt mình vậy.

Không biết điện hạ định xử trí ra sao.

Nghĩ đến đây, người hầu không khỏi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Là gϊếŧ, hay là…”

Mộ Yếm Chu chậm rãi đặt lư hương xuống.

Một lát sau, y mới nhấc chiếc khăn lụa, tùy ý lau nhẹ đầu ngón tay.

Khóe môi y thoáng hiện ý cười, giọng điệu lười nhác: “Cứ giữ lại trước.”

… Giữ lại trước?

Người hầu bất giác rùng mình một cái.

Gã ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra—

Một nội gián như thế này, gϊếŧ một người, lại sẽ có kẻ khác được cài vào. Thay vì mạo hiểm gϊếŧ hắn, chẳng bằng giữ lại kẻ không biết che giấu tâm tư này bên cạnh điện hạ.

Nếu hắn muốn thăm dò, vậy thì diễn cho hắn xem.

“Tuân mệnh, điện hạ.”

Mộ Yếm Chu đứng dậy, bước vào trong Huy Minh Đường.

Người hầu vừa định lui, lại thấy y dừng bước, lười biếng nói: “Sáng mai, dọn dẹp Chước Hoa Viện cho vương phi ở. Còn nữa, đưa thêm ít vàng ngọc vào viện của hắn.”

Tề Vương phủ được xây từ triều trước, từng là nơi cư ngụ của nhiều thân vương.

Mà Chước Hoa Viện nằm ngay trung tâm hậu viện, gần dòng suối, chính là nơi chủ nhân đầu tiên của phủ này xây riêng cho sủng phi của mình.

Ý của Tề Vương điện hạ là…

Mộ Yếm Chu hơi nheo mắt.

Cuối cùng, y giơ tay vuốt nhẹ chữ hỉ trên khung cửa sổ, vẻ mặt đầy hứng thú.

Y thấp giọng gọi: “Tống Minh Trĩ…”

Chỉ một lát sau, trong mắt y bỗng tràn đầy ý cười: “Với bên ngoài, cứ bảo rằng ta nhất kiến khuynh tâm, đặc biệt thích tính khí như hắn.”

Sáng sớm hôm sau, tiền viện Tề Vương phủ.

Gió xuân phất qua, cuốn đi cái lạnh lẽo của đêm trước, thổi bừng một cây đào nở rộ.

Trời vừa hửng sáng, Tống Minh Trĩ đã bị tiếng bước chân bên ngoài làm kinh động:

"Nhanh chân lên, đừng để Đào công công phải chờ lâu!"

"Đến ngay, đến ngay…"

Thanh âm từ ngoài cửa hỉ phòng truyền vào, thấp giọng mà rõ ràng.

Tống Minh Trĩ vốn ngủ rất nông, lập tức mở bừng mắt. Hắn theo bản năng nín thở, đưa tay dò xuống dưới gối tìm dao găm, nhưng không ngờ lại chạm vào khoảng không.

Ngón tay hắn khẽ co lại.

Những chuyện xảy ra đêm qua từng chút một hiện lên trong tâm trí.

Tống Minh Trĩ: "…"

Cùng lúc ấy—

Một tiểu đồng bưng khay trà, vội vã bước qua trước cửa:

"Ngươi nói xem, sao người trong cung đến sớm như vậy?"

"Ta vừa nghe… hình như là đến hỏi chuyện đêm qua, động phòng thế nào!"

"Điện hạ đáp ra sao?"

"Ngài bảo đó là thú vui của phu thê, dặn Đào công công chớ đến quấy rầy…"

Tống Minh Trĩ: "?"

Tống Minh Trĩ: "!"

Thú vui của… phu thê?

Tiếng trò chuyện ngoài cửa kéo Tống Minh Trĩ trở về thực tại.

Hắn đột nhiên siết chặt tay, bật dậy khỏi giường… Đêm qua, hắn không chỉ ra tay đánh Tề Vương điện hạ, mà còn đuổi y ra khỏi hỉ phòng, độc chiếm chiếc giường cưới này. Hành động ấy quả thực là đại nghịch bất đạo.

Tề Vương điện hạ là người trọng lễ nghi, giữ kỷ cương, ân uy song hành…

Cớ sao hôm nay không trừng phạt hắn?

Điều này quả thật không hợp lẽ thường!

Chuyện khác thường, tất có điều khuất tất.

Một người như Tề Vương Mộ Yếm Chu, kẻ tương lai sẽ chấn chỉnh sơn hà, lập nên vương triều vạn thế, làm sao có thể là một kẻ chơi bời phóng túng, không màng chính sự, lại còn là một đoạn tụ?

Sau khi tỉnh táo lại—

Tống Minh Trĩ đương nhiên không tin.

Hắn nhanh chóng thay bộ áo vải thô và đội mũ che mặt của nguyên chủ đã chuẩn bị sẵn để bỏ trốn, lặng lẽ rời khỏi vương phủ.

Dựa theo ký ức, hắn thẳng hướng Đỗ phủ mà đi.

Hôm nay, Tống Minh Trĩ nhất định phải tận mắt chứng thực mọi việc!