Cá Mặn Hoà Thân

Chương 6

Tống Minh Trĩ không tin vào lời hoang đường này—

Hắn bước nhanh lên trước, truy hỏi Mộ Yếm Chu: “Điện hạ thân là thân vương, chẳng lẽ thật sự giả bệnh cả đời? Sau này định liệu ra sao?”

Mộ Yếm Chu suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: “Sau này… treo một chức quan hư danh, làm một vị thân vương nhàn tản, chắc là cũng không tệ.”

Tống Minh Trĩ: “……Hả?”

Điện hạ làm thân vương nhàn tản, vậy thiên hạ này phải làm thế nào đây?

Trước khi Đại Sở ra đời, trong vòng trăm năm ngắn ngủi, thiên hạ đã thay đổi chính quyền đến bảy lần. Nếu không có Tề Vương, Đại Sở chắc chắn cũng sẽ đi vào vết xe đổ, trở thành một triều đại ngắn ngủi khác trong lịch sử.

Tổ sụp, trứng làm sao còn nguyên vẹn?

Trong thời loạn thế, chiến hỏa liên miên.

Đừng nói đến việc làm một kẻ nhàn tản hưởng phú quý, đến lúc ấy, ngay cả đường chạy trốn cũng không có!

Dược tính của hợp hoan hương càng lúc càng nặng.

Trải qua hết cú sốc này đến cú sốc khác, Tống Minh Trĩ đã hoàn toàn quăng lịch sử sang một bên, chỉ dựa vào bản năng mà hỏi: “Ngoài điều đó ra, điện hạ chẳng lẽ không có dự tính nào khác sao?”

Mộ Yếm Chu chậm rãi nhíu mày, chìm vào suy tư.

Vài hơi thở sau, y đột nhiên kéo dài giọng, làm bộ nghiêm túc trả lời: “Ồ, còn có—”

Còn có?

Đôi mắt Tống Minh Trĩ lập tức sáng bừng.

Ta biết mà, dã tâm của Tề Vương điện hạ, tuyệt đối không chỉ dừng ở đây.

Mộ Yếm Chu hơi hắng giọng, trịnh trọng nói: “Ngoài ra, còn có việc cùng ái phi sớm tối bên nhau.”

Tống Minh Trĩ: “?”

Hắn loạng choạng, ngồi phịch xuống mép bàn.

Dưới cơn choáng váng, bầu trời trong lòng hắn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.



Giữa canh khuya, sương lạnh nặng hạt.

Tống Minh Trĩ vẫn ngồi lặng bên bàn, không nói một lời.

Mộ Yếm Chu không quấy rầy hắn thêm, chỉ quay người, hướng ra ngoài cửa nói: “Người đâu, dọn dẹp nội thất—”

“Vâng, điện hạ.”

Gió đêm ùa vào phòng, cuốn đi chút dư vị mờ ám còn sót lại.

Người hầu cúi đầu, bước vào hỉ phòng, bắt đầu thu dọn những hạt châu rơi vãi trên đất.

Tống Minh Trĩ cắn nhẹ môi, từ từ nhắm mắt lại.

Tề Vương là con trai duy nhất của cố “Hiền Bình Hoàng hậu”. Lão hoàng đế tuy chìm đắm trong tửu sắc, không màng triều chính, là một hôn quân nổi tiếng, nhưng đối với đứa con của người vợ cả, ông ta luôn đặc biệt quan tâm.

Chuyện này, hậu thế ai ai cũng biết.

Khác với các đời hoàng đế trước, những kẻ dựa vào cung điện đảo chính để đoạt ngôi.

Từ khi được phong làm thái tử, sau đó lên ngôi hoàng đế, Tề Vương đi một con đường quang minh chính đại, không chút trở ngại. Y không chỉ được hoàng đế tín nhiệm mà ngay cả triều thần cũng hết mực ủng hộ.

Tống Minh Trĩ hoàn toàn không tìm ra được lý do gì khiến y phải ẩn nhẫn, che giấu tài năng.

Sống lại một kiếp, rốt cuộc là đã sai ở đâu?

Khoan đã…

Sống lại một kiếp?!

Tống Minh Trĩ bất chợt mở to mắt, lẩm bẩm: “…Ta hiểu rồi.”

Trên đời này, không có gì là độc nhất vô nhị.

Nếu ta có thể sống lại một kiếp, kỳ lạ mà quay về trăm năm trước.

Vậy liệu có phải cũng có một cô hồn dã quỷ nào đó…

Đã chiếm lấy thân xác của Tề Vương điện hạ?

Tống Minh Trĩ đứng phắt dậy, nhìn sang bàn.

Ngoài chén trà, trên bàn còn có một bộ bút mực giấy nghiên.

Trong phòng, người hầu không nhịn được mà lén nhìn qua.

Mộ Yếm Chu cũng tò mò tiến lại gần: “Ngươi định làm gì?”

Tống Minh Trĩ đứng dậy, bước tới bên bàn.

Hắn mở giấy ra, nhét bút vào tay y, lạnh lùng nói: “Viết.”

Kiếp trước, Tống Minh Trĩ từng thấy qua nét chữ của Tề Vương trong cung.

Chỉ cần y viết, hắn có thể dựa vào đó để phân biệt, trước mặt mình rốt cuộc là người hay quỷ!

“Viết thì viết thôi,” Mộ Yếm Chu tuy hơi thắc mắc, nhưng vẫn phối hợp, “Viết gì?”

Cảnh vật trước mắt Tống Minh Trĩ đang lung lay chao đảo.

Hắn dùng ngón tay viết lên bàn: “Tên Trung Nguyên của ta, Tống Minh Trĩ.”

Năm Tống Minh Trĩ bảy tuổi, Sùng Kinh đại loạn.

Hắn trở thành cô nhi, lưu lạc đầu đường xó chợ, mãi đến khi được đưa vào doanh trại ám vệ mới có được cái tên này. Hai chữ “Minh Trĩ” chính là do thống lĩnh ám vệ lúc bấy giờ lấy từ bức hoành phi mà Mộ Yếm Chu từng đề tặng cho một thư trai.

Tống Minh Trĩ tuyệt đối không thể nhận nhầm!

Dưới màn uyên ương, ánh nến nhảy múa, soi lên sắc đỏ của chữ hỉ trên cửa sổ và ánh rượu trong chén.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tống Minh Trĩ ghé sát lại, cụp mắt nhìn. Chỉ thấy Mộ Yếm Chu đưa bút, nét mực rơi xuống, trong chớp mắt, trên giấy đã hiện lên ba chữ lớn.

——Nét chữ như đầu tằm, đuôi én, phượng múa loan bay.

Hoàn toàn giống hệt nét chữ trên bức hoành phi trong thư trai năm nào.

Mộ Yếm Chu đặt bút xuống, xoay người lại, vẻ mặt đầy đắc ý hỏi: “Thế nào, ái phi?”

Tống Minh Trĩ: “……”

Việc này còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc bị gϊếŧ.

Hắn như tro tàn mà nói: “Ta cần một mình yên tĩnh…”