Trèo Cao: Bảo Bối Bị Hôn Đến Mềm Nhũn

Chương 2: Thả lỏng

“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Nam Du nghẹn lời, không thể phản bác.

Theo quy tắc nhà họ Thẩm, bộ sườn xám này chỉ mặc trong lúc tiếp khách. Cô vào phòng để thay chiếc váy khác dùng trong tiệc rượu. Vì vội vã lại nghĩ đây là phòng tân hôn của cô và Thẩm Ngôn Triệt nên cô không hề đề phòng bất kỳ ai, vừa khép cửa lại đã nhanh chóng kéo khóa váy sau lưng.

Nhưng cô không ngờ khóa váy chưa kịp kéo xuống thì đã bị bàn tay lớn của người đàn ông đè lại.

“Nhìn thế này, nói cô tự lao vào lòng tôi cũng không quá đáng đâu.”

Đàm Lâm Uyên cúi đầu nhìn cô, giọng anh lạnh lùng như tuyết rơi:

“Nếu để người nhà họ Thẩm nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, người nên lo lắng nhất chẳng phải chính là Nam tiểu thư cô sao?”

Tiếng cười nói của khách khứa ngoài sảnh vẫn vang lên không dứt. Nam Du nghe loáng thoáng ai đó cao giọng hỏi:

“Vị hôn thê của Thẩm thiếu gia đâu rồi? Sao không mời ra để mọi người gặp mặt?”

Nghe đến đây, trái tim cô như ngừng đập. Lo lắng rằng khách khứa sẽ nghi ngờ, Nam Du khẽ cắn môi, không để ý đến bất kỳ điều gì khác, chỉ đành hạ giọng nói nhanh:

“Thả tôi ra trước, lát nữa tôi sẽ đi tìm anh.”

Đợi đến lúc đó, cô nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ta, nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng này.

“E rằng tôi không đợi được lâu như vậy.” Anh trả lời với giọng điệu thản nhiên, như thể chẳng hề để tâm. Nhưng sự căng thẳng và nóng bỏng bên dưới lại ngấm ngầm tiết lộ ý đồ của anh.

Sự chống cự của Nam Du hoàn toàn vô nghĩa. Chiếc sườn xám đã bị kéo nhàu lên tận bụng, từng nhịp đẩy khiến lưng cô khẽ va vào cánh cửa, đôi chân không cách nào đứng vững. Đôi môi run rẩy vì căng thẳng, còn tai và má Nam Du đã đỏ bừng. Cô cố cắn chặt răng để không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Đàm Lâm Uyên ghé sát lại gần, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai cô, giọng nói mang theo sự trêu chọc:

“Nói vài lời ngọt ngào đi, giống như trước đây ấy.”

“… Nhanh lên, kết thúc đi.” Cô nghiến răng, từ kẽ răng cố gắng thốt ra mấy chữ.

“Nhanh thì được nhưng kết thúc thì không.”

Giọng anh vẫn bình thản nhưng đã thấp hơn, khàn hơn mang theo hơi thở gấp gáp.

Sự trêu chọc của anh khiến Nam Du không thể kiềm chế, buột miệng kêu lên một tiếng sau đó lại cắn chặt môi dưới. Nước mắt dâng lên trong đôi mắt cô nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén, không để âm thanh nào lọt ra ngoài.

Tiếng động vừa rồi không tránh khỏi làm kinh động đến bên ngoài. Ngay lập tức có người gõ cửa. Là một người giúp việc của nhà họ Thẩm:

“Nam tiểu thư, cô bị ngã sao? Có cần giúp gì không?”

Đầu Nam Du như ong ong, cả người căng thẳng, các dây thần kinh co rút theo bản năng.

“… Thả lỏng.” Người đàn ông vốn dĩ đầy tự tin nay thoáng khựng lại, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm hơn. Trước trở ngại bất ngờ, anh lại gia tăng thêm một chút sức mạnh.