Biệt thự nhà họ Thẩm.
Bên ngoài cổng chính, một tấm băng rôn đỏ rực treo lơ lửng, dòng chữ [Chúc mừng thiếu gia nhà họ Thẩm - Thẩm Ngôn Triệt và tiểu thư nhà họ Nam - Nam Du đính hôn.] nổi bật giữa nền trời. Bên trong sảnh lớn, không khí náo nhiệt tràn ngập. Khách khứa đông đúc, tiếng ly chạm nhau vang lên không ngớt, xen lẫn những lời chúc tụng và tâng bốc, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt.
Nhưng trái ngược với không khí hân hoan đó thì trong căn phòng tân hôn trên tầng hai lại có tình cảnh lại hoàn toàn khác. Chiếc áo dài đỏ vàng sang trọng của Nam Du bị ép sát vào cánh cửa, lưng cô đau nhói vì bị cánh cửa lạnh buốt áp sát.
Một đôi giày da đen bóng luồn vào giữa hai chân cô, khóa chặt mọi đường thoát. Cô buộc phải ngẩng đầu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
“Anh làm gì ở đây? Anh có biết đây là chỗ nào không?” Nam Du tức giận quát khẽ.
Cô nhận ra người đàn ông trước mặt – Đàm Lâm Uyên. Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng hai người bọn họ lại tái ngộ trong tình huống trớ trêu như vậy ngay tại lễ đính hôn của mình.
Trước đây, cô và Đàm Lâm Uyên là bạn giường với nhau. Họ tìm thấy sự thỏa mãn ở nhau và duy trì mối quan hệ đó trong một thời gian khá dài. Tuy nhiên khi cô chính thức nhận lời cầu hôn của Thẩm Ngôn Triệt thì mối quan hệ “hợp tác” giữa họ cũng đi đến hồi kết.
Nam Du từng thẳng thắn nói rằng dù cuộc hôn nhân này không có tình yêu và chỉ là một cuộc giao dịch, cô vẫn không muốn mang danh nɠɵạı ŧìиɧ. Kết thúc trong êm đẹp chính là cách cô tôn trọng cả hai.
Vậy mà chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, cô lại phải đối diện với Đàm Lâm Uyên trong tình thế nhục nhã thế này.
Nhận thấy sự kháng cự từ Nam Du, Đàm Lâm Uyên bật cười khẽ: “Tiểu thư nhà họ Nam đính hôn, tôi đến chúc mừng. Có vấn đề gì sao?”
Tay anh kéo vạt áo xẻ cao của cô lên. Lực tay mạnh mẽ khiến những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Đầu ngón tay thô ráp cắm sâu vào làn da mịn màng, để lại những dấu ấn đỏ nhạt trên đùi cô, những hạt chuỗi Phật trên cổ tay anh ép lên da thịt cô một cách lạnh lẽo.
Cơ thể Nam Du cứng đờ, hơi thở cô trở nên gấp gáp. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân căng thẳng nhưng không dám gây ra tiếng động.
Hôm nay, Nam Du trang điểm theo phong cách Trung Hoa truyền thống, kết hợp hoàn hảo với chiếc sườn xám đỏ vàng. Mọi cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ quyến rũ của phụ nữ Á Đông. Ngay cả khi tức giận cô vẫn mang nét mềm mại, dịu dàng đầy cuốn hút.
Đôi tay lạnh buốt của anh chạm vào đùi khiến Nam Du nhíu chặt mày. Giọng cô thấp xuống nhưng mang theo sự cảnh cáo nghiêm nghị:
“Đàm Lâm Uyên, đây là nhà họ Thẩm, không phải chỗ anh muốn làm gì thì làm. Nếu bị phát hiện thì cả anh và tôi đều không có kết cục tốt đâu!”
Ánh mắt Đàm Lâm Uyên sắc lạnh nhìn xuống cô, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo vẻ trêu chọc:
“Căn phòng này là do cô tự bước vào, chiếc khóa kéo này cũng là do cô tự kéo xuống.”