Không hiểu sao, mặc dù cô ấy chỉ nhìn thấy một đoạn tay, nhưng áp lực cực kỳ lớn. Thậm chí cô ấy có thể cảm giác được có thứ gì đó đang đuổi theo mình.
Hứa Lan Mễ chạy xuống tầng một, vừa hay thấy bảo vệ trường đang chuẩn bị khóa cửa, lập tức hét to.
“Ở đây còn người!”
Cô ấy vui mừng suýt phát khóc. Khóa cửa hay không đều không quan trọng, quan trọng là còn nhìn thấy người sống ở đây!
Bảo vệ cúi đầu, lặng lẽ đẩy mở một bên cánh cửa để nhường đường cho cô ấy. Hứa Lan Mễ nở một nụ cười vô cùng khó coi, vừa chạy qua vừa nói.
“Cảm ơn chú, cửa trước phòng 501 trên lầu chưa khóa đâu ạ, ngày mai còn làm phòng thi, làm phiền chú nhé!”
Cô ấy không quan tâm hình tượng nữa, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình lao đến sảnh cửa chính. Dù sắp không chạy nổi nữa, cô ấy cũng không dám thở phào, phía trước có giờ giới nghiêm lúc 11 giờ 30, phía sau có ma đang nhìn chằm chằm, sao cô ấy có thể dừng lại được?
Vừa chạy, Hứa Lan Mễ vừa hối hận. Ai cho cô ấy can đảm ở lại một mình, lần trước bản thân có làm được gì đâu? Nếu không phải vì Bạch Dao Âm ấn cô ấy xuống, có khi bây giờ cô ấy đã mất đầu rồi.
Nhưng Hứa Lan Mễ rất giỏi rút kinh nghiệm, phát hiện chỗ bất thường, nếu không, cô ấy cũng chẳng nhận ra điểm kỳ lạ của bàn tay kia.
Ví dụ như, người bảo vệ vừa nãy cúi đầu, không trách mắng một mình cô ấy muộn thế này rồi còn chưa về, chứng tỏ ông ấy có thể là một người nhút nhát, tận tụy, hơn nữa có lẽ từng bị học sinh nào đó ý thể hϊếp người bắt nạt.
Chỉ có điều, tại sao ông ấy chỉ mở một cánh cửa? Ông ấy đứng chắn ở cửa mà cửa vốn không rộng, vừa rồi suýt chút chữa cô ấy đã va vào chú bảo vệ.
Hứa Lan Mễ hồi tưởng lại động tác mở cửa của chú bảo vệ, đột nhiên rùng mình!
Vừa rồi hình như ông ấy… dùng tay trái để mở cửa?
Lúc này, Hứa Lan Mễ đã chạy đến con đường tắt trong rừng để về ký túc xá. Dù đã nhìn thấy tòa nhà, nhưng nghĩ đến có thể sau lưng mình có ma, cô ấy càng nghĩ càng sợ hãi, chạy đến mức suýt nghẹt thở.
Thói quen quan sát tỉ mỉ thường rất hữu ích, sao đến hôm nay lại chỉ có thể dẫn cô ấy đến con đường chết thế này!
Hứa Lan Mễ hồi tưởng gương mặt không nhìn rõ của người bảo vệ, động tác cứng ngắc khi ông ấy mở cửa, rồi liên tưởng đến đoạn cánh tay kia, chẳng dám quay đầu nhìn lại, chạy thẳng về ký túc xá.
Khi nhìn thấy cô giáo quản lý ký túc xá, cô ấy suýt khóc òa.
“Em làm sao thế? Có biết sắp 11 giờ 30 rồi không? Em là ai thì cũng phải nghe lời, đi ngủ sớm một chút, không thì lấy đâu ra tinh thần mà học?”
Giáo viên quản lý đập bôm bốp lên cửa, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng điệu tức giận.
Cái khí chất này, chắc chắn là người thật!
Hứa Lan Mễ chưa từng thấy giọng nói của giáo viên quản lý ấm áp đến vậy, như tia sáng chiếu rọi cuộc đời cô ấy.
Cô giáo khó hiểu liếc nhìn Hứa Lan Mễ đang rưng rưng nước mắt, bình thường cô bé này rất mạnh mẽ, sao hôm nay mới bị mắng có tí mà đã bật khóc rồi?
“Em lên đi, sắp cắt nước rồi, nhanh đi tắm đi!” Cô giáo cũng sợ gặp phải rắc rối, đành cố chịu áp lực, tiếp tục duy trì dáng vẻ nghiêm khắc.
Hứa Lan Mễ đáp lại một tiếng, đầu không ngoảnh lại lao thẳng về phòng ký túc xá.
Bạch Dao Âm để cửa chờ cô ấy, vừa mở cửa, cô ấy lao vào như một viên đạn, nhanh chóng thu người trong chỗ của mình.
Ngay khoảnh khắc cô ấy vào phòng, Diệp Quát Nam bắt gặp vẻ mặt của cô ấy, kinh hãi, không phải là lo lắng, nhìn qua cũng đủ biết là có vấn đề.
“Cậu không sao chứ? Gặp chuyện gì à?” Diệp Quát Nam nóng lòng đứng dậy, bước đến, nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Lan Mễ ôm đầu gối, ngước nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe, như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Diệp Quát Nam hỏi nhưng không mong nhận được câu trả lời. Thứ nhất, cô không nghe thấy; thứ hai, nhìn phản ứng, cô nghĩ Hứa Lan Mễ gặp cú sốc không nhỏ, chắc chắn không phải chuyện bình thường.
“Viết ra xem đã xảy ra chuyện gì, mình sẽ nghĩ cách.” Diệp Quát Nam lấy bút giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hứa Lan Mễ.
Hứa Lan Mễ nhìn tập giấy nháp, tay run rẩy nhận lấy bút.
Nội dung cô ấy viết đúng như Diệp Quát Nam đoán: Hứa Lan Mễ đã gặp ma.
Diệp Quát Nam nhìn Hứa Lan Mễ, người trước giờ luôn tràn đầy tự tin, nay lại như bị đả kích đến mức tự kỷ luôn, bèn đặt tay lên vai cô ấy, vỗ nhẹ an ủi: “Đừng lo, chuyện mấy ngày trước còn đáng sợ hơn, cậu cũng vượt qua rồi.”
Hứa Lan Mễ nghe vậy, ngước mắt nhìn cô. Dù Diệp Quát Nam không nở nụ cười dịu dàng như Bạch Dao Âm, nhưng biểu cảm nghiêm túc, từng câu nói nghe có vẻ rất đáng tin.
Trong lòng Hứa Lan Mễ vừa cảm thấy ấm áp, Diệp Quát Nam lại đẩy tờ giấy nháp đến trước mặt cô ấy, nói: "Vậy viết cụ thể tình huống gặp ma đi. Lúc nào, trông ra sao, gặp ở đâu, à đúng rồi, quan trọng nhất là có hiện tượng bất thường gì không."