Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 43

Hứa Lan Mễ nhìn thấy hết những cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Cô ấy nghĩ lần trước mình chẳng làm được gì nên không tham gia vào, nhưng trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ về vấn đề này.

Suy nghĩ mãi khiến tâm trạng có phần khó chịu, cuối cùng Hứa Lan Mễ quyết định dùng việc ôn tập để làm bản thân bận rộn. Dù sao thì nhiệm vụ trước mắt vẫn là học tập, kể cả có con ma nào muốn bám lên người cô ấy, nó cũng phải giúp cô ấy thi đỗ đại học trước đã. Cô tin rằng một hồn ma có nhận thức chắc chắn sẽ không làm điều vô lý như vậy đâu.

Tối thứ Năm, sau giờ tự học buổi tối, như thường lệ, Diệp Quát Nam đi ngủ sớm, nên cô nhanh chóng về ký túc xá để tắm rửa và nghỉ ngơi. Bạch Dao Âm cũng thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi cùng cô, nhưng phát hiện Hứa Lan Mễ vẫn đang làm bài.

“Mễ Lan, không về à?”

Bạch Dao Âm cảm thấy hơi lạ. Dù bầu không khí ôn tập trong lớp quả thực tốt hơn, nhưng Hứa Lan Mễ vốn là người nhát gan. Họ là học sinh lớp 12, nên mỗi khi kết thúc giờ tự học muộn một chút, trên đường về đã chẳng còn thấy nhiều người, mà con đường từ tòa nhà dạy học về ký túc xá nữ lại rất vắng vẻ. Nếu là bình thường, Hứa Lan Mễ chắc chắn không dám đi một mình.

Lần này lại khác. Sau sự việc lần trước, Hứa Lan Mễ cảm thấy lá gan của mình đã được nâng cấp. Thêm vào đấy, cô ấy vẫn chưa làm xong bài thi mô phỏng hôm nay, về ký túc xá sẽ càng trì hoãn, không bằng giải quyết luôn một lượt.

“Đừng lo, lớp trưởng đã giao chìa khóa cửa trước cho mình rồi. Mình làm xong sẽ về ngay.” Hứa Lan Mễ không ngẩng đầu lên, tay viết nháp không hề ngừng lại.

Diệp Quát Nam ngây ngẩn nhìn Bạch Dao Âm. Bạch Dao Âm chỉ vào bài thi của Hứa Lan Mễ, khẽ mấp máy môi.

“Đi trước đi.”

Cô hiểu ý, nhìn Hứa Lan Mễ rồi đứng dậy.

“Vậy bọn mình về trước nhé. Cậu cố gắng lên, đừng về muộn quá, kẻo chốc nữa đóng cửa rồi thì phiền lắm.” Bạch Dao Âm dặn dò Hứa Lan Mễ, thấy đối phương vội vàng vẫy tay chào, bèn kéo Diệp Quát Nam rời đi.

Khi chìm đắm trong đề thi, con người thường quên mất khái niệm thời gian, vì vậy đến tận lúc người cuối cùng trong lớp rời đi, Hứa Lan Mễ cũng không nhận ra.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn tự nhắc nhở mình không được ở lại quá muộn, nên luôn lưu ý ngó sang lớp học đối diện để xem đèn còn sáng không, thấy ở đó vẫn có người, cô ấy cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu để suy nghĩ, cô ấy còn nhìn thấy có người trong lớp đối diện cũng đang chăm chỉ như mình. Tay bạn đó không ngừng viết, trong lúc cảm thán, cô ấy lại cúi đầu tiếp tục làm bài.

Tốc độ làm bài của cô ấy không tệ, nhưng vẫn tốn kha khá thời gian để hoàn thành câu cuối cùng. Mở điện thoại ra xem, thấy còn 10 phút nữa là đến giờ đóng cửa, cô ấy vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Vừa thu dọn vừa đứng lên, liếc sang lớp đối diện, cô ấy thấy đèn vẫn sáng, có vẻ bạn học đó chẳng vội vàng chút nào.

Lớp đối diện… hình như là lớp 5.

Hứa Lan Mễ vừa nhét sách vở vào cặp vừa lắc đầu cảm thán. Ngay cả học sinh lớp thường cũng nỗ lực như thế, họ mang theo niềm hy vọng của cả trường, thật sự không nên có suy nghĩ chểnh mảng.

Cô ấy chỉnh lại dây đeo cặp, đi về phía cửa trước, nhưng đang đi lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy quay đầu lại nhìn về phía phòng học lớp 5.

Cái nhìn này khiến cô ấy đờ đẫn cả người, trên mặt chỉ còn lại vẻ kinh hoàng, không còn biểu cảm nào khác.

Cánh tay đang viết kia, thực sự chỉ là một cánh tay!

Tay phải, đầu, không đúng, cơ thể, không có gì cả, chỉ còn lại một đoạn cánh tay và một bàn tay đang không ngừng viết!

Cánh tay đó vốn đang viết, nhưng không biết có phải vì cảm nhận được ánh nhìn của Hứa Lan Mễ hay không, nó đột nhiên dừng lại, như thể… đang nhìn về phía cô ấy.

Trước đó cô ấy còn tưởng rằng tấm rèm che đã chắn hết cơ thể của người kia, lúc đi về lại cảm thấy không đúng. Làm sao rèm cửa có thể che toàn bộ nửa trên cơ thể được? Lúc suy nghĩ, chẳng phải người ta sẽ cúi đầu xuống sao? Hơn nữa tay trái đâu rồi?

Bây giờ nhìn lại, vấn đề không nằm ở tư thế, mà là… phía đối diện có ma!

Trong đầu Hứa Lan Mễ lập tức xuất hiện ý nghĩ này. Trước đây cô ấy còn có thể nghi ngờ bản thân, nhưng sau chuyện của Cố Tiêu Tiêu, giờ cô ấy chỉ có một phản ứng...

Chạy!

Cô ấy nắm chặt quai cặp sách, không kịp tắt đèn, lao thẳng ra cửa. Lúc chạy, trong lòng vẫn có cảm giác tội lỗi với lớp trưởng, nhưng nhanh chóng bị nỗi sợ hãi áp đảo.

Mất đồ thì cùng lắm cô ấy sẽ bồi thường, giữ mạng quan trọng hơn!

Lớp học rất gần cầu thang, Hứa Lan Mễ nắm chặt tay vịn, mỗi lần bước đều vượt ba bốn bậc thang, lao thẳng xuống tầng một như bay.