Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 41

Bên phía cửa, Diệp Quát Nam biết mọi người đều đang hóng chuyện. Trước ánh mắt của họ, cô vẫn cảm thấy có chút dè dặt.

Nhưng không còn cách nào khác, chẳng ai có thể ngăn những học sinh bị kỳ thi ép cho phát điên tìm niềm vui từ việc hóng hớt, đặc biệt là học sinh lớp A.

Tuy thành tích học tập rất đáng mơ ước, nhưng vẫn không che đậy được quá trình học tập gian khổ!

“Cậu là Diệp Quát Nam phải không?” Nam sinh đứng ở cửa, Tống Kỳ, liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Lan Mễ, rồi quay sang Diệp Quát Nam đang bối rối, lên tiếng giải thích: “Lần trước mình có để lại tên, nhưng cậu không đến tìm mình, trong lòng mình cảm thấy rất áy náy. Mình đã hỏi thăm rất nhiều người mới tìm được cậu, muốn tìm một dịp mời cậu một bữa, xin lỗi một cách tử tế.”

Hứa Lan Mễ không nhịn được, suýt nữa bật cười.

Không phải cô ấy muốn chế nhạo cậu ta, mà lý do cậu ta đưa ra quá vụng về, đến cô ấy còn nghe ra vấn đề.

Mặc dù cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trông Diệp Quát Nam bối rối như vậy, chắc chắn cũng không phải chuyện lớn. Cô ấy cảm thấy mình cần thay bạn cùng bàn nói vài câu.

"Cậu vất vả hỏi thăm tên như thế, chẳng lẽ lại không biết bạn học mới của lớp tôi có vấn đề về sức khỏe sao?" Hứa Lan Mễ thấy cậu ta trình bày một đống chuyện, có vẻ không hề biết Diệp Quát Nam bị mất thính giác.

Tống Kỳ sững sờ, lúc đó cậu ta chỉ hỏi loanh quanh vài người để biết tên, chứ thật sự không để ý đến những việc khác.

"Cô ấy không nghe được." Giọng Hứa Lan Mễ tỏ ra khó chịu: "Nếu cậu muốn xin lỗi, làm ơn tìm hiểu kỹ trước. Nếu ngay cả điều cơ bản nhất cũng không rõ, phiền cậu quay về và sắp xếp lại đi."

Kỹ năng cãi nhau của Hứa Lan Mễ rất giỏi. Trước đây đi học, thường có vài kẻ ngốc không biết trời cao đất dày đến gây sự với cô ấy. Nhưng lúc đó, cô ấy nghĩ rằng cuộc sống đã đủ khó khăn, không thể thêm gánh nặng cho người nhà nữa, nên một mình giải quyết hết tất cả.

Sau này, nhờ cơ duyên trùng hợp, cô ấy còn tham gia vào một câu lạc bộ hip-hop. Từ đó, khi cãi nhau cô ấy luôn chú ý đến vần điệu, nếu có thể văn minh thì tuyệt đối không chửi thề. Vì một khi chửi thề, đặc biệt là bằng tiếng địa phương, đối thủ không bao giờ thắng nổi.

Tống Kỳ nghe vậy thì cảm thấy xấu hổ. Đây quả thật là lỗi của cậu ta, chỉ trách lúc đó hỏi mà không suy nghĩ nhiều.

Diệp Quát Nam không biết hai người họ nói gì, chỉ thấy vẻ mặt của Hứa Lan Mễ không vui, còn Tống Kỳ thì có vẻ lúng túng.

Cô thắc mắc nhìn sang Hứa Lan Mễ, đối phương nhận lấy cuốn vở nháp do bạn cùng lớp rất đúng lúc đưa qua, nhanh chóng viết một câu cho cô xem.

"Cậu ta muốn mời cậu đi ăn."

Mời đi ăn... ở trường á? Diệp Quát Nam hơi khó hiểu. Cảm giác khách sáo này... giống phong cách xã giao của người lớn hơn nhỉ?

Nhưng cô hoàn toàn không cần, cứ có dự cảm chuyện này sẽ trở nên rắc rối.

Diệp Quát Nam lắc đầu, lịch sự từ chối: "Lần trước thật sự không sao cả. Nếu cậu muốn mời, chi bằng mời Bạch Huyễn Cảnh, người đã cứu mạng mình ấy."

Thế là rõ ràng rồi: Một người cần xin lỗi, một người cần cảm ơn. Thật là một đẳng thức hợp lý biết bao!

Cô vừa dứt lời, cả lớp đều nhìn về phía Bạch Huyễn Cảnh đang nhàm chán lật sách với vẻ mặt kỳ quặc.

Họ thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh Tống Kỳ mời Bạch Huyễn Cảnh đi ăn. Hình ảnh đó giống như đâm một nhát vào trái tim toàn bộ nữ sinh trong trường, sau đó lại rải đường một cách trêu chọc.

Vậy rốt cuộc tại sao cậu ta phải mời ăn cơ chứ? Thức ăn trong nhà ăn trường cấp ba có gì đáng mời vậy?

Tất cả bạn cùng lớp đều giữ suy nghĩ của người bình thường, cùng lúc nhìn về phía nhân vật thần thánh trong lớp, rõ ràng rất đẹp trai nhưng lại có thể tránh được mọi loại vướng mắc tình cảm.

Trong mắt học sinh lớp A, Bạch Huyễn Cảnh là một hình mẫu hiếm có, được cả lớp công nhận là một thanh niên ba tốt, nói rộng ra thì cậu là một người tốt. Mặc dù câu này chưa từng được các fan hâm mộ (bất kể nam hay nữ) của cậu nói ra, nhưng về cơ bản ai cũng ngầm thừa nhận.

Nếu không thì sao đến cả học sinh mới cũng nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy? Đây không phải là thiếu niên tích cực tiến bộ lấy việc giúp người làm niềm vui, thì còn có thể là ai nữa?

Chỉ có điều, nhân vật kế thừa xã hội chủ nghĩa hoàn hảo này, dù khiến người ta cảm thấy rất thần kỳ, nhưng mọi người vẫn muốn xem thêm những cảnh mà người bình thường sẽ cảm thấy hứng thú, chẳng hạn như yêu sớm này, chia tay này, yêu hận đan xen này, để một người nghiêm túc như vậy dính chút khói lửa nhân gian, còn thú vị hơn mấy chuyện ồn ào bình thường.

Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cả một vở kịch tình yêu tay ba dài 3000 chữ, Bạch Huyễn Cảnh mới dừng lật sách, dựa vào ghế, hướng về phía cửa và nói: "Mặc dù tôi rất muốn thay mặt bạn Diệp Quát Nam đồng ý, nhưng thật sự tôi đã thử hết đồ ăn trong nhà ăn rồi. Hay thế này đi, cậu cố gắng thi đại học, đạt được thành tích tốt, sau đó mời chúng tôi một bữa ngon bên ngoài trường, cậu thấy sao?"