Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 40

Đêm hôm đó, sau khi trải qua cuộc chiến tâm lý và thể xác dài đằng đẵng, Diệp Quát Nam và Bạch Dao Âm ngủ rất ngon, nhưng Hứa Lan Mễ thì trằn trọc mãi không thể chợp mắt. Thứ nhất, cô ấy thật sự rất sợ hãi. Việc gặp ma trong chính phòng ký túc của mình là việc mà không ai có thể hoàn toàn bình tĩnh để tiếp tục ở lại, huống chi cô ấy lại là người nhát gan. Nếu không phải tuần này có kỳ thi giữa kỳ, chắc chắn cô ấy sẽ về nhà ngay lập tức.

Thứ hai, cô ấy không thể hiểu nổi tại sao bạn cùng phòng lại dũng cảm như vậy, còn mình thì chỉ biết co rúm như một con rùa rụt cổ. Sao giữa người với người lại có thể khác biệt đến thế?

Chính điểm thứ hai khiến Hứa Lan Mễ cảm thấy rất tổn thương. Khi còn nhỏ, bố lừa cô ấy rằng nhà không có tiền, khiến cô ấy luôn dốc sức học tập, nghiêm khắc với bản thân, sợ rằng một ngày nào đó nhà không đủ ăn, bản thân lại không giúp được gì. Mặc dù sau này lớn hơn một chút và biết được sự thật, thói quen tốt ấy vẫn không thay đổi.

Vậy nên, việc lần này cô ấy biểu hiện kém cỏi như vậy, trong khi bạn cùng phòng đã bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm, mà cô ấy chỉ biết im lặng nhìn đã khiến Hứa Lan Mễ nảy sinh một cảm giác thất bại cực kỳ mạnh mẽ.

Cảm giác thất bại ấy vốn sẽ quấy nhiễu cô ấy suốt đêm, nhưng nghĩ đến Cố Tiêu Tiêu và hậu quả của việc thức đêm, trằn trọc đến hơn một giờ sáng, Hứa Lan Mễ đành ép mình chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cũng may cô ấy không bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh vì ngủ gật trong giờ học, bởi phần lớn học sinh cấp ba đều có dáng vẻ như linh hồn đang rời khỏi thể xác như thế, nên trạng thái không tập trung của cô ấy cũng chẳng thu hút sự chú ý của Phương Minh.

Chỉ có Diệp Quát Nam là nhận ra sự bất thường của bạn cùng bàn. Vì khiếm khuyết cơ thể, khả năng quan sát của Diệp Quát Nam tốt hơn người bình thường. Lúc hết giờ, cô còn hỏi Hứa Lan Mễ, chỉ có điều Hứa Lan Mễ vốn không phải người cởi mở, nên cũng không nói nỗi phiền muộn của mình với cô.

Diệp Quát Nam biết chắc chắn cô ấy có tâm sự, nhưng vì không giỏi ăn nói, cô chỉ ghi nhớ trong lòng mà không gặng hỏi thêm.

Buổi chiều

Sau tiết học thứ hai, khi Diệp Quát Nam vẫn đang làm bài tập để làm quen với dạng đề, Hứa Lan Mễ đột nhiên vỗ vai cô, ra hiệu cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp.

Diệp Quát Nam vẫn còn tiếc nuối khi chưa làm xong câu hỏi, lưu luyến ngẩng đầu lên, phát hiện nhiều bạn học đang nhìn về phía mình. Thấy cô ngẩng đầu, bọn họ giống như nhớ ra điều gì đó, loạn xạ giơ tay chỉ phương hướng cho cô.

Cô nhìn theo hướng tay họ chỉ, thấy một nam sinh trông có vẻ quen quen đang đứng ở cửa. Nghĩ kỹ hơn, hình như cậu ta là bạn học lần trước suýt ném bóng trúng đầu cô.

Cô mơ hồ nhớ cậu ta đã nói gì đó trước khi rời đi, lúc ấy không để tâm lắm, bây giờ nhìn tình huống này, có lẽ là... đến xin lỗi chăng?

Diệp Quát Nam không hiểu tại sao việc xin lỗi lại phải long trọng như vậy. Cô liếc nhìn Hứa Lan Mễ, đối phương cũng nhìn cô, sau đó tiện tay viết vài chữ lên tờ đề.

Mình đi cùng cậu.

Bạch Dao Âm vừa đi vệ sinh, vấn đề giao tiếp với bạn cùng lớp chỉ có thể trông cậy vào Hứa Lan Mễ, khiến cô ấy cảm thấy trách nhiệm trên vai thật nặng nề.

Diệp Quát Nam lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trước đây khi có ai muốn nói chuyện với cô, đó luôn là một việc rất phiền phức. Cô không chỉ phải giải thích vấn đề về tai của mình, mà còn phải mất rất nhiều thời gian để thống nhất cách giao tiếp, sau đó mới có thể gian nan đi vào trọng tâm.

Bây giờ có người thay cô nói chuyện giúp, điều này tốt hơn tất cả.

Cô đứng dậy, thong thả bước ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc một cách khó hiểu, đi theo sau là vị đại tiểu thư với vẻ mặt còn nghiêm túc hơn, khiến các bạn học trong lớp vốn định trêu chọc cũng im lặng, bắt đầu nghĩ đây có phải là hiện trường họp mặt của một băng đảng ngầm nào đó không.

Tề Thịnh, người ngồi sau Bạch Huyễn Cảnh, nhổm người tì vào bàn hỏi cậu: “Cậu ta là người lần trước đúng không? Tống Kỳ, lớp quốc tế, thành viên đội bóng rổ, khá được yêu thích.”

Tề Thịnh cũng là người chứng kiến toàn bộ sự việc lần trước.

Bạch Huyễn Cảnh chống tay dưới cằm, cười một cách khó hiểu: “Cậu đang giới thiệu nhân vật nổi bật trong trường cho mình sao?”

Chẳng lẽ cậu đã học ở đây ba năm mà còn không biết tên những người nổi tiếng ấy sao?

Tề Thịnh lẳng lặng lườm cậu một cái, giận dữ nói: “Nếu mình không phổ biến, ai mà biết cậu ta là ai! Chỉ mình cậu biết tự cà khịa để làm màu thôi hả?!”

Bạch Huyễn Cảnh nhìn cậu ta, giọng điệu thoải mái: “Chẳng phải cậu cũng đang cà khịa mình sao?”

Tề Thịnh câm nín.