Hứa Lan Mễ hơi không quen với sự nghiêm túc bất ngờ của cô ấy, cảm thấy sến sẩm, liền rùng mình, quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Dao Âm rất thản nhiên đối mặt với mọi chuyện. Nếu nói về việc giải tỏa và đón nhận cảm xúc, trong ngôi trường này, không có mấy người vượt qua được cô ấy.
[mvm: Còn một chuyện nữa.]
Diệp Khoát Nam lại nghĩ ra một việc, tiếp tục gõ chữ.
[mvm: Đôi tai của mình…thành ra thế này là do ma quỷ. Nếu có thể, sau này mình vẫn sẽ cố gắng đi bắt ma, như vậy mới sớm nghe được mọi người nói chuyện.]
[Milan: Vậy thì, nếu có thể giúp được, bọn mình chắc chắn sẽ giúp~]
Ngoài dự đoán, Bạch Dao Âm đáp lại như vậy.
Diệp Khoát Nam ngây người. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Thành thật không có nghĩa là cần giúp đỡ, cũng không nhất thiết phải làm khó người khác trong chuyện này.
Bạch Dao Âm không ngừng nhập tin nhắn.
[Milan: Có phải trong đầu cậu đã xuất hiện ký ức dư thừa rồi không? Cậu đoán xem…]
Bạch Dao Âm chỉ vào thái dương của mình, tiếp tục nói.
[Milan: Mình cũng có này, ký ức của ma nữ, năng lực của cô ta, giống như vừa học xong một khóa học vậy, đều hiện lên trong đầu mình. Chắc là do chùm ánh sáng trắng lúc nãy gây ra đúng không?]
Diệp Khoát Nam ngẩng đầu, nhìn cô ấy. Vừa nãy, cô cũng đang tiêu hóa những ký ức mới xuất hiện, nhưng vốn định lẳng lặng nghiên cứu một mình.
Nghĩ lại cũng đúng, chia sẻ kinh nghiệm thì phần thưởng đương nhiên cũng chia đều. Nếu cô có được năng lực, Bạch Dao Âm chắc chắn cũng phải có.
Thế là tiêu rồi… Diệp Khoát Nam bi quan nghĩ. Địa phủ lại có thêm một người lao đầu vào sự nghiệp bắt ma từ thiện.
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết là ai chịu thiệt hơn.
[mvm: Bạn học Dao Âm… cậu không sợ sao?]
Cô nhìn đối phương, nghĩ đến động tác dứt khoát mạnh mẽ khi cắm ô và dáng vẻ dịu dàng nhưng kiên định khi nói chuyện với ma nữ của cô ấy, cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng.
Bạch Dao Âm hoàn toàn không phải kiểu cô gái yếu đuối như trong tưởng tượng của cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy có thể giống mình mà lún sâu vào vũng bùn này. Diệp Khoát Nam vô thức cho rằng, hôm nay hai người bạn cùng phòng có thể nhìn thấy ma và bị ma tấn công, lý do lớn nhất vẫn là vì cô.
Nếu không, tại sao trước đây không có chuyện gì xảy ra? Cô nhớ đến người thân của mình, không muốn để người bạn vừa kết giao này rơi vào nguy hiểm.
[Milan: Sợ á?]
Bạch Dao Âm vừa ăn đồ ăn vặt, vừa gõ chữ bằng một tay.
[Milan: Tại sao phải sợ? Đây chẳng phải là cơ hội rèn luyện bản thân sao?]
Người nhà họ Bạch thích khám phá, tin tưởng rằng càng thấy nhiều chuyện, cuộc sống sẽ càng thú vị.
Vậy nên, hễ có thời gian rảnh, cả nhà cô ấy sẽ đi du lịch. Từ nhỏ anh trai cô ấy đã yêu thích nghiên cứu sở thích của người khác, điều đó cũng ảnh hưởng đến cô ấy. Nếu có thể tiếp xúc với những chuyện mà đa số mọi người không thể trải nghiệm, làm sao cô ấy có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này được?
[Milan: Mình còn nhận được một năng lực của ma nữ, năng lực điều khiển mạch điện, không phải chỉ có thể bị động chịu đòn, tất nhiên phải thử nghiệm chứ!!]
Cô ấy gửi kèm một meme ảnh động, là một cô gái tràn đầy năng lượng nhảy nhót không ngừng.
Diệp Khoát Nam kinh ngạc trước sự tự tin của cô ấy, cảm giác ấn tượng đầu tiên của mình về Bạch Dao Âm thật sự không đáng tin chút nào.
Yếu đuối gì chứ, toàn là lừa người cả.
Hồi nhỏ cô cũng thích khám phá, nhưng chỉ giới hạn ở lĩnh vực khoa học. Những thử thách chơi đùa với mạng sống thế này chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
[mvm: Vậy…vậy cùng cố gắng nhé? Mình vừa nhận được năng lực... có thể kiểm soát truyền dữ liệu tầng mạng*, chắc cũng là của hồn ma vừa nãy.]
*Kiểm soát truyền dữ liệu tầng mạng là quá trình quản lý việc truyền dữ liệu giữa các thiết bị trong mạng, đảm bảo dữ liệu đi đúng đường, hiệu quả và an toàn. Nó bao gồm các chức năng như định tuyến, phân mảnh gói tin, kiểm tra lỗi và phân bổ ưu tiên cho các loại dữ liệu.
Ngoài năng lực, thực ra điều Diệp Khoát Nam quan tâm nhất là kiến thức đi kèm với năng lực này. Điều kiện tiên quyết của việc điều khiển năng lực là hiểu được những kiến thức trong đó.
Nếu ma nữ không hiểu những kiến thức nền tảng, cô ta cũng không thể có cách sử dụng năng lực một cách thuần thục được.
Ma nữ ấy chết khi còn rất trẻ, rõ ràng chỉ là một học sinh cấp ba, thế nhưng cô ta nắm rất vững lý thuyết về máy tính. Hơn nữa, từ năng lực mà Bạch Dao Âm có được, chắc chắn cô ta cũng thành thạo cả về phần cứng.
Diệp Khoát Nam không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Học vượt trước như vậy chứng tỏ khi còn sống, cô nữ sinh ấy sớm đã tìm thấy sở thích của mình và cũng lên kế hoạch kỹ càng cho tương lai. Nhưng cuối cùng, lại chết vì tai nạn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, cô và Bạch Dao Âm cùng lúc nghĩ đến chuyện này, hai người nhìn nhau, biểu cảm phức tạp không đồng nhất.
Việc có thể khiến cả hai cùng nảy sinh cảm xúc như vậy, có lẽ vì...
Ma nữ bị đột tử.
Cô ấy tên là Cố Tiêu Tiêu, chết vào kỳ nghỉ Quốc khánh. Trong những ngày nghỉ, cô ấy liên tục thức thâu đêm chơi game. Đến ngày thứ ba, khi bạn cùng phòng quay lại trường, đã phát hiện cô ấy mất rồi.
Diệp Quát Nam bắt đầu tự vấn, tại sao nguyên nhân tử vong mà cô gặp phải ngày càng kỳ quái thế.
Phần ký ức trong đầu cô đều là về việc Cố Tiêu Tiêu chìm đắm vào mạng như thế nào, cũng như cách cô ấy trốn tránh giáo viên quản lý bằng việc mua hoặc sáng chế ra những công cụ kỳ lạ. Chỉ cần có cơ hội ra khỏi trường, Cố Tiêu Tiêu sẽ đi quán net; có kỳ nghỉ thì sẽ không về nhà; có thể thức khuya thì tuyệt đối không ngủ. Vì để chơi game, cô ấy dậy sớm còn đúng giờ hơn cả lúc đi học. Sau đó, cơ thể cô ấy ngày càng suy kiệt.
Ngày xảy ra chuyện, trời vừa sáng, Cố Tiêu Tiêu định chợp mắt thì đột nhiên bị tức ngực, tim ngừng đập, ý thức rời khỏi cơ thể và không bao giờ tỉnh dậy nữa.