Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 37

Bạch Dao Âm là người mở lời trước.

[Milan: Thực ra… mình thật sự không nghĩ sau khi trải qua chuyện như thế, vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây kể chuyện. Nhưng khi luồng sáng kỳ lạ vừa rồi chạm vào người, trong đầu mình tự động lóe lên một số thứ, mình cảm thấy nên nói với mọi người.]

Nụ cười thường trực lại xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy, nhưng lúc này mang thêm chút bất lực.

Thực ra trong lòng cô ấy vẫn còn hơi bất an, nhưng làm thế nào đây? Khóc lóc kêu cha gọi mẹ cầu cứu anh? Đi Hồng Kông tìm một đại sư giúp đỡ? Hay công bố cho cả thế giới biết rằng ký túc xá của họ có ma?

Chẳng có cách nào hớp lý, không bằng gạt bỏ mọi thứ, nói chuyện với Diệp Quát Nam – người có vẻ mang dòng máu thiên sư hoặc cô gái pháp thuật– thì hơn.

Diệp Quát Nam cũng đang cố tiêu hóa chuyện liên quan đến khả năng của mình, không biết nói thế nào để đơn giản hóa mọi thứ.

Cô dùng tài khoản của Bạch Dao Âm nhập tin nhắn.

[mvm: Như mọi người đã thấy, chúng ta đã gặp ma.]

Hứa Lan Mễ tỏ vẻ nghi hoặc.

[Milan: Tất nhiên bọn mình biết chuyện đó, vấn đề là, cậu…]

Diệp Quát Nam thở dài, nếu đã là bạn đồng hành cùng gặp ma thì cô cũng không định giấu giếm như trước nữa.

[mvm: Từ nhỏ mình đã có thể nhìn thấy ma, nhưng mãi gần đây mới có khả năng đối phó với chúng. Công cụ là chậu bí ngô này.]

Diệp Quát Nam chỉ vào chậu bí ngô đặt trên bàn.

[mvm: Xin lỗi mọi người, thực ra món quà của mình có mang tư lợi.]

[mvm: Có người nói với mình rằng, lá cây bí ngô được người thân và bạn bè mình trồng sẽ giống như bí ngô mình tự trồng, có thể sở hữu khả năng khống chế ma quỷ. Lúc đó mình không nghĩ nhiều, đã đem cây giống tặng mọi người.]

Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ đều ngẩn ra, sau đó Bạch Dao Âm bật cười, nhắn một câu.

[Milan: Chúng ta là bạn bè mà~]

Trong thời đại này, nói thẳng hai chữ "bạn bè" trước mặt nhau thường sẽ khiến người ta cảm thấy gượng gạo.

Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, hai chữ này lại vô cùng cảm động.

Diệp Quát Nam ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy. Nụ cười của Bạch Dao Âm càng thêm rực rỡ, dưới ánh đèn bàn, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh như pha lê.

Đây là lần thứ hai Diệp Quát Nam cảm thấy rung động trước nhan sắc của một người. Người trước cũng có sức hút tương tự như vậy.

Sao họ có thể... cười dịu dàng và đẹp mắt đến thế?

Diệp Quát Nam bất giác nhớ đến cái meme: Đừng phát tán sức hút chết tiệt ấy nữa!

Hứa Lan Mễ cũng nhún vai, nhắn một câu.

[Milan: Chuyện nhỏ thôi mà, lá bí ngô lợi hại như vậy, còn có thể cứu mạng khi gặp ma, không tính toán với cậu chuyện lợi dụng bọn mình nữa.]

Cô ấy quay đầu đi, lại bắt đầu cảm thấy hối hận về những gì mình vừa nói.

Hôm nay, Diệp Quát Nam đã cứu mạng cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn tỏ thái độ như thế...

Nhưng thói quen đã hình thành bao nhiêu năm thực sự rất khó thay đổi!

Hứa Lan Mễ muốn sửa sai, liền cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn nữa.

[Milan: Hôm nay… cảm ơn, sau này nếu cậu muốn ăn gì, mua gì, hay đi đâu chơi, mình đều có thể mời cậu.】

Lời hứa này thật hào phóng, nhưng Diệp Quát Nam chỉ để trong lòng, rồi mỉm cười với hai người bạn cùng phòng mà cô chưa quen lâu.

"Cảm ơn các cậu."

Cô thật sự may mắn khi có thể gặp được những người bạn tốt bụng như vậy.

Những sự tẩy chay và tránh né của người khác, dường như sắp trở thành chuyện của quá khứ rồi.

Ngoài gia đình ra, cô lại có bạn bè, mà còn là những người bạn đã cùng gặp ma.

Sau khi gặp phải ma, họ vẫn có thể bao dung cô như trước, cũng không trách móc cô vì đã giấu giếm, cô thật sự…

Rất vui.