Diệp Quát Nam tựa vào cửa chờ một lúc, nhưng phía sau vẫn không có cảm giác gì bất thường.
Cô bé không dám lơ là, nhưng đứng yên ở đây thế này cũng chẳng giải quyết được gì, nên cô bé bắt đầu quan sát xung quanh, muốn tìm xem có công cụ nào có thể sử dụng hay không.
Căn phòng này sáng hơn bên ngoài một chút, nhưng vẫn khá u ám. May mắn là vì bị mất thính giác, rất nhiều lúc cô bé phải dựa vào thị giác, nên nhanh chóng nhìn thấy mấy chiếc xe đẩy nhỏ cách đó không xa.
Diệp Quát Nam tựa lưng vào cửa, duỗi chân ra cố gắng móc vào bánh xe của xe đẩy. Lúc đầu không khống chế được tư thế, cô bé trượt chân, suýt nữa đá chiếc xe đi xa hơn.
Hít sâu một hơi, cô bé thu chân về, chỉnh lại tư thế đứng rồi thử lại lần nữa.
Lần này cô bé thành công rồi. Cô bé kéo chiếc xe đẩy lại gần một chút, nhưng quỹ đạo hơi lệch. Diệp Quát Nam xoay cổ chân, khó nhọc di chuyển nó về phía mình.
Vừa kéo, cô bé vừa nghĩ: Về nhà sau này không thể bỏ qua luyện tập khớp cổ chân. Cô bé thấy chắc chắn mình có thể linh hoạt hơn!
Cuối cùng, chiếc xe đẩy cũng tới phạm vi cô bé có thể với tới. Diệp Quát Nam chưa kịp vui mừng thì đằng sau đột nhiên xuất hiện cảm giác như có thứ gì đó va đập vào cửa, từng nhịp từng nhịp, rất đều đặn.
Mặt cô bé tái nhợt, nhưng nhanh chóng nhận ra ma nữ vẫn chưa có năng lực đi xuyên qua cửa, nên nhanh chóng suy nghĩ phải làm thế nào.
Muốn đẩy đổ xe chặn cửa, cô bé phải di chuyển sang phía bên kia xe và dùng cả hai tay đẩy, nhưng như vậy đồng nghĩa với việc cô bé không thể khống chế tay nắm cửa, trong lúc di chuyển, nếu cửa bị mở ra, có thể cô bé sẽ tự nhốt mình lại.
Cẩn thận cân nhắc phương án khả thi, Diệp Quát Nam vẫn quyết định mạo hiểm rờ khỏi cửa. Bây giờ đè vào cánh cửa cũng không thể trụ được lâu, sức của cô bé quá yếu, nếu ma nữ cứ tiếp tục va vào cửa, không biết chừng cô bé sẽ bị bật ngược ra sau cùng cánh cửa.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô bé nghiến răng, dùng một tay kéo xe đẩy sát vào cửa, sau đó nghiêng người bước sang bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển sang phía đối diện xe, rồi đẩy mạnh nó về phía cửa.
Chiếc xe đẩy đổ xuống, hơi lệch vị trí. Diệp Quát Nam vội túm lấy một góc, kéo nó về đúng chỗ.
Mọi việc diễn ra thuận lợi, nhưng Diệp Quát Nam không dừng lại nghỉ ngơi. Cô bé tiếp tục đẩy đổ những chiếc xe còn lại, chồng lên nhau chặn cửa. Thấy cửa tạm thời không thể mở được, cô bé quay người, cẩn thận kiểm tra xem còn thứ gì có thể sử dụng hay không.
Trong căn phòng còn có một chiếc bàn to dài, nhưng khi thử di chuyển, cô bé nhận ra mình không đủ sức, nên đành từ bỏ.
Tựa vào chiếc bàn to, Diệp Quát Nam cảm thấy mệt mỏi. Chạy cả quãng đường dài, lại phải dùng quá nhiều sức, bữa sáng chẳng đủ để cô bé tiêu hao năng lượng cho những việc vừa rồi.
Hơn nữa, căn phòng này không hiểu sao lạnh hơn hành lang bên ngoài rất nhiều. Giữa mùa hè, cô bé vẫn cảm thấy rét run.
Vừa lạnh vừa đói, Diệp Quát Nam chán nản một lúc. Nhưng khi thấy cánh cửa vẫn chưa bị mở ra, đột nhiên cô bé lại có động lực, cảm thấy bản thân không thể dễ dàng nhận thua như vậy được.
Làm sao có thể thua một con ma nữ đến xuyên tường cũng không làm được!
Hơn nữa nó còn không mở nổi cửa, trong phim kinh dị chưa bao giờ có con ma nào ngốc như thế!
Cô bé đứng thẳng dậy, tiếp tục tìm kiếm trong phòng xem có vật dụng nào hữu ích không.
Nhưng có vẻ ngoài những chiếc xe đẩy trống không, một chiếc bàn dài và mấy chiếc tủ kỳ lạ ở bên cạnh, cô bé chẳng thấy thứ gì cả.
Trong lúc Diệp Quát Nam tìm trái tìm phải, không chú ý đến một cánh cửa tủ vốn đóng chặt như những cái tủ khác đã bất ngờ bật mở. Tiếng động rất lớn như cố ý thu hút sự chú ý của cô bé.
Nhưng… cô bé thật sự chẳng nghe thấy gì cả!
Tìm kiếm một hồi lâu mà không phát hiện gì, lúc Diệp Quát Nam suýt nữa thì từ bỏ, mới phát hiện hình như có một ngăn tủ phát ra tia sáng.
Nhìn cái tủ kỳ lạ ấy, cô bé cúi đầu im lặng một lúc, rồi bất thình lình đóng sập cửa tủ bằng tốc độ sét đánh.
Chiếc tủ đông: …
Cánh cửa tủ đông: …
Khi còn nhỏ, Diệp Quát Nam đọc những câu chuyện kinh dị, trong đó có một cậu chuyện nói rằng không nên tùy tiện mở những cánh cửa chỉ khép hờ, bởi sau cánh cửa ấy chắc chắn sẽ có thứ kỳ lạ, nhưng những người trong câu chuyện ấy không tin, thấy cánh cửa nào cũng mở ra, và dẫn đến kết cục vô cùng bi thảm.
Lúc đó, cô bé đã nghĩ: Nếu không được mở cửa, thì cứ đóng lại là xong.
Một cái bẫy rõ ràng thế này, cô bé sẽ không bị mắc lừa thêm nữa đâu.
Sự tò mò chưa chắc đã đem lại kết quả tốt, đó là bài học rút ra từ việc vừa rồi.
Tuy nhiên, dù Diệp Quát Nam không phối hợp, rắc rối vẫn sẽ tự tìm đến cô bé.