Diệp Quát Nam vốn không định chạy ra ngoài vào thời điểm kỳ lạ như thế, nhưng cô bé vừa nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở cửa, mặc chiếc váy mà mẹ thích nhất khi còn sống, hơn nữa làn da của người đó tái nhợt!
Cô bé chạy rất nhanh, hoàn toàn không nghĩ đến việc nếu đυ.ng phải ma thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cô bé chỉ đơn giản muốn gặp mẹ, để xác nhận những việc đang xảy ra với mình.
Cửa hông, vừa rồi, bóng hình đó đứng ở cửa hông. Diệp Quát Nam có trí nhớ rất tốt, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Cô bé chạy ra ngoài từ cánh cửa đó, nhưng chẳng hiểu sao, những người canh giữ trước đó đã biến mất, cũng không thấy bất kỳ nhân viên nào.
Nhưng bóng người ấy lại đột nhiên xuất hiện lần nữa, vẫn là bóng lưng và trang phục quen thuộc.
Cô bé tiếp tục đuổi theo. Càng tiến về phía trước, ánh sáng trong hành lang càng tối dần, tối đến mức như muốn nuốt chửng lấy cô bé, nhiệt độ xung quanh cũng càng lúc càng lạnh, hoàn toàn không phải là nhiệt độ của mùa hè.
Ngay từ khi bước qua cửa, Diệp Quát Nam đã biết có gì đó không đúng. Đến khi hoàn cảnh trở nên như thế này, cô bé càng chắc chắn rằng nơi đây có vấn đề.
“Mẹ ơi!”
Cô bé gọi lớn, có hơi sợ hãi, nhưng không hề có ý định quay lại. Thứ nhất, cô bé tin rằng mẹ sẽ không làm hại mình. Thứ hai, trong phim kinh dị, những người quay đầu chạy về đều không bao giờ thành công!
Khi cô bé đang cố nghĩ xem nên làm gì, cuối cùng bóng người phía trước cũng dừng lại. Diệp Quát Nam thở phào nhẹ nhõm, nếu không dừng, vì vấn đề thể lực, có lẽ cô bé sẽ chọn dừng lại nghỉ ngơi một lúc rồi đuổi theo sau.
“Con của mẹ…” Giọng nói phụ nữ phẫn uất vang lên trong bóng tối.
“Mẹ thật sự rất muốn đến gặp con.....”
“Mẹ thật sự rất muốn... rất muốn đến tìm con.”
Người phụ nữ nói rất nhiều. Lúc thì như đang lẩm bẩm một mình, lúc lại như đang tâm sự với ai đó. Khi thì giọng điệu dịu dàng dễ gần, khi thì vô cùng sắc lạnh, giống như oan hồn đến đòi mạng vậy.
Điều đáng sợ là, Diệp Quát Nam không nghe thấy gì cả.
Giờ thậm chí cô bé còn nghi ngờ, lẽ nào gặp ma cũng phải tự mình kích hoạt như trong trò chơi sao? Vậy nếu hiện tại cô bé quay về, có phải sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đúng không?
Nhưng như thế thì cô bé đã chẳng cần phải chạy ra đây, nếu mẹ không lên tiếng, thế thì cô bé có thể tự hỏi.
“Mẹ? Là mẹ thật sao?”
Diệp Quát Nam đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của người phụ nữ. Rõ ràng bóng lưng ấy rất quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại có chút xa lạ.
Cô bé đột nhiên thấy không chắc chắn nữa rồi.
“Bảo bối ngoan của mẹ, tất nhiên là mẹ rồi. Mẹ luôn chờ con, lại đây, để mẹ ôm con nào.” Giọng nói của người phụ nữ như chứa đựng sự mê hoặc, mê hoặc cô bé tiếp tục tiến về phía trước.
Hiển nhiên, Diệp Quát Nam chẳng nghe thấy gì cả.
Mãi không nhận được phản hồi, cô bé dần cảm thấy vấn đề có hơi nghiêm trọng.
Trước đây, mẹ thích dạy cô bé nói chuyện. Nếu cô bé cất lời, mẹ chắc chắn sẽ đáp lại bằng mọi cách, khuyến khích cô bé tiếp tục giao tiếp với bà. Nhưng bây giờ, dù cô bé có hỏi, đối phương cũng không phản ứng gì. Việc này hoàn toàn không bình thường!
Cảm giác sợ hãi trong lòng cô bé ngày càng lớn. Diệp Quát Nam chợt nhận ra, không đi cùng người lớn và tự mình chạy ra ngoài quả thật là một việc rất nguy hiểm.
Con ma này không phải mẹ cô bé.
Cô đã đưa ra phán đoán của mình, nhưng vẫn rất bối rối. Đứa trẻ ở bệnh viện còn biết cười với cô bé và nhảy lầu, vậy tại sao con ma này lại chẳng có chút phản ứng gì?
Trong lòng Diệp Quát Nam đầy nghi hoặc, còn con ma nữ đang giả làm Tô Lạc đến lừa cô bé cũng vô cùng hoang mang.
Cô ta đã dọa dẫm, tạo không khí, và còn kiên nhẫn trả lời câu hỏi, nhưng đứa trẻ này vẫn ngơ ra không có phản ứng gì.
Sao nó không phản ứng? Sao nó không di chuyển? Nó đang định làm gì?
Cả hai bên đều có chung một câu hỏi trong đầu.
“Mẹ?” Diệp Quát Nam lại thử gọi thêm một lần nữa.
Lần này, cuối cùng ma nữ cũng có động tĩnh.
Cô ta hơi nghiêng đầu, cổ phát ra tiếng rắc rắc, sau đó tay chân bắt đầu biến dạng, cả cơ thể vang lên âm thanh như bị gãy xương.
Diệp Quát Nam không nghe thấy âm thành giòn giã của những mảnh xương ma sát vào nhau, nhưng nhìn thấy cơ thể của ma nữ đang biến dạng. Chiếc váy trên người cô ta bị những mảnh xương lòi ra chọc nhô lên thành hình dáng kỳ lạ, cơ thể cô ta không ngừng vặn vẹo.
Khung cảnh này còn đáng sợ hơn nhiều so với đứa trẻ kia. Vì quá sợ hãi, đầu óc Diệp Quát Nam bỗng rơi vào trạng thái trống rỗng.
Rất nhanh sau đó, ma nữ từ từ xoay đầu về phía cô bé. Đôi mắt, mũi, tai và miệng đều chảy máu, mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào lỗ mũi, khiến cô bé gần như nghẹt thở.
Ma nữ vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại, nhưng đầu thì xoay ngược về phía cô bé, chậm rãi tiến lại gần.
Nhìn gương mặt hung dữ của ma nữ, Diệp Quát Nam giật mình, bị sự xấu xí này dọa cho tỉnh táo hơn. Nghĩ đến việc kẻ này giả làm mẹ để lừa mình, trong lòng cô bé lại càng tức giận. Nhưng cô bé vẫn hít sâu một hơi, quay người bỏ chạy.
Giận thì giận, nhưng đánh chắc chắn là không đánh lại được.
Giờ cô bé nhớ đến cái cớ mình dùng để thuyết phục bản thân chạy qua đây khi nãy: căn bản không thể chạy về được. Lúc này nghĩ lại, trong đầu chỉ còn sự hối hận.
Nhưng không thể trách cô bé được. Ở độ tuổi này, cô bé chưa được giáo dục đầy đủ, chưa ai nói với cô bé rằng mọi chuyện đều phải liệu sức mà làm. Không phải việc gì cũng có thể dựa vào sự dũng cảm lao tới để giải quyết.
Diệp Quát Nam tay chân ngắn ngủn, dù ma nữ đi lùi thì cô bé cũng không thể nào chạy thoát khỏi hành lang này được. Không còn cách nào khác, cô bé nhìn thấy bên tay phải có một căn phòng, liền nhanh chóng mở cửa, lách vào rồi đóng cửa lại, động tác liền mạch dứt khoát.
Tựa vào cửa, cô bé định khóa lại, nhưng phát hiện hình như ổ khóa có vấn đề, không thể khóa được, trong lòng hoảng loạn như sắp bốc cháy.
Cô bé không thể nghe thấy, nên không rõ bên ngoài có tiếng bước chân hay không, nhưng cô bé biết chắc chắn ma nữ đang ở ngoài đó.
Trên tivi, những con quỷ độc ác đều bị đánh bại, nhưng đây không phải tivi, cô bé cũng không phải những nhân vật chính mạnh mẽ đó, thậm chí ngay cả việc xử lý ổ khóa cũng không xong. Diệp Quát Nam có hơi muốn khóc, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại một câu: Sau này sẽ không chạy lung tung nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ còn hơi hoảng loạn, làm quen dần là ổn thôi!