Thời Diễn Trần bỗng khựng lại, bị câu hỏi khó hiểu của cô làm cho sững sờ.
Anh hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Cô đáp: “Mình thấy cậu có vẻ không vui.”
Dứt lời, anh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dường như có chút thay đổi.
“Cậu thấy tôi không vui sao?” Anh như nghe thấy điều gì không thể tin được.
Mộc Hi Nam gật đầu: “Ừ.”
“Vậy sao?” Anh vẫn giữ nụ cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt Mộc Hi Nam, ánh mắt sau cặp kính mang đầy vẻ xâm chiếm.
Giọng nói anh trầm hơn thường lệ vài bậc: “Đã có ai nói với cậu là đừng tùy tiện đoán tâm trạng của người khác chưa?”
Bị anh nhìn chằm chằm, Mộc Hi Nam lùi lại hai bước không khỏi nuốt nước bọt, nắm chặt túi thuốc trong tay.
Cô chỉ nhớ trong tiểu thuyết, ba của Thời Diễn Trần chính là lúc này phát hiện ra vấn đề sức khỏe.
Hôm nay thấy Thời Diễn Trần xuất hiện ở bệnh viện, tám chín phần mười chắc là vì chuyện này.
Tuy nói Thời Diễn Trần cuối cùng tự tử vì Hạ Ngữ Ngưng, nhưng trong tiểu thuyết có nhắc đến cũng có nguyên nhân từ việc cha anh qua đời.
Buồn bã nhưng không tìm được cách nào để giải tỏa, tích tụ trong lòng lâu ngày không tan, lâu dần rất có thể sẽ trở nên trầm cảm.
Mộc Hi Nam không muốn nhìn thấy chàng trai trước mắt cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng sao cô lại hỏi thẳng ra như thế chứ!
Còn hỏi anh cái câu vớ vẩn gì mà trút giận với không trút giận!
Anh ấy cố gắng che giấu như vậy, làm sao có thể bộc lộ cảm xúc thật sự với một người mới quen biết hai ba ngày như cô chứ?
Mộc Hi Nam vô cùng hối hận, hay nói đúng hơn, cô bị ánh mắt và giọng nói vừa rồi của Thời Diễn Trần dọa sợ.
Lúc anh cúi xuống, cô thậm chí còn nhìn rõ cả hàng mi của anh.
Đôi đồng tử dưới hàng mi ẩn giấu những cảm xúc không thể nói ra.
“Ý mình là…” Cô cố gắng chữa cháy, “Ý mình là hôm nay mình thật sự quá xui xẻo! Buồn muốn chết, vừa nãy nhìn thấy cậu ở đó, mình liền muốn đến tìm cậu tâm sự một chút…”
Nói xong, ánh mắt mang vẻ xâm chiếm của Thời Diễn Trần lập tức biến mất, thay vào đó là đôi mắt ôn nhu như ban đầu.
Anh đứng thẳng người, nói: “Kể tôi nghe xem.”
Mộc Hi Nam thở phào nhẹ nhõm, cứ như Thời Diễn Trần lạnh lùng lúc nãy chỉ là ảo giác của cô.
Cô thêm dầu thêm mỡ, kể lại một cách sinh động chuyện ăn thịt nướng tối nay.
Vừa kể vừa kèm theo cả hành động và biểu cảm.
Đặc biệt là khi kể đến đoạn người đàn ông xăm trổ đột nhiên đập mạnh chai rượu xuống đất, vẻ mặt sùng bái của cô như sắp trào ra từ khóe mắt.
Nhưng khi nhắc đến tên của người đàn ông đó, cô lại thở dài như thể vừa biết được chuyện gì rất xui xẻo.
“Tóm lại là như vậy đó.”
Cuối cùng cô cũng kể xong, có chút khô miệng liếʍ môi, tiện thể ngẩng đầu nhìn Thời Diễn Trần.
Lúc Mộc Hi Nam kể chuyện, Thời Diễn Trần chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại phối hợp với cảm xúc của cô mà làm ra biểu cảm tương ứng.
Anh chưa từng thấy nhiều cảm xúc thay đổi liên tục trên khuôn mặt một người như vậy.
Mộc Hi Nam rất thẳng thắn, nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Người mà cô mím môi nhắc đến tên là Tưởng Hiểu Lợi.
Người này anh biết.
Một tay nhà giàu nổi tiếng, sau này còn cưới mẹ của Mộc Hi Nam.
Thì ra ba người họ mới quen biết nhau lúc này.
“Thời Diễn Trần~” Mộc Hi Nam thấy anh không hề nhận xét gì về những điều cô nói, liền có chút thất vọng.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, ngay sau đó cô lại cười nói với anh: “Vậy hẹn gặp lại tuần sau nhé! Mẹ mình còn đang đợi mình!”
“Ừ, hẹn gặp lại tuần sau.”
Thời Diễn Trần nhìn theo bóng lưng Mộc Hi Nam khuất dần, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nếu Tưởng Hiểu Lợi và mẹ cô có thể kết hôn sớm hơn, thì cô cũng có thể chuyển đến ban 3 sớm hơn.
Cũng có thể sớm cặp kè với Thịnh Vũ Triết.