Thiếu Niên Phản Diện Âm Trầm Giả Vờ Tội Nghiệp Để Dụ Tôi Hôn Hắn

Chương 33: Cha dượng tương lai

Sau khi xe cứu thương đến, Mộc Hi Nam và Mộc Hương Xảo cùng đi bệnh viện với người đàn ông xăm trổ đầy tay kia.

Ai ngờ, khi Mộc Hương Xảo lục tìm chứng minh thư trên người ông ta, Mộc Hi Nam phát hiện ra——

Ông ta tên là Tưởng Hiểu Lợi.

!!!

Chết tiệt, ông ta họ Tưởng!

Ông! Ta! Họ! Tưởng!

Trong tiểu thuyết tuy không nhắc đến tên người chồng giàu có sau này của Mộc Hương Xảo nhưng con trai ông ta họ Tưởng!

Vậy nên… Mộc Hi Nam quay sang nhìn người đàn ông xăm trổ vừa cứu bọn họ.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Chẳng lẽ người đàn ông này chính là gã nhà giàu đó sao?!

Trong tiểu thuyết, sau khi Mộc Hương Xảo lấy ông ta, không chỉ bị đứa con trai đầu gấu bắt nạt mà còn bị người ta mắng là tiểu tam giật chồng.

Tóm lại, ngoài việc tiêu tiền không phải lo nghĩ gì, bà chưa từng có một ngày yên ổn.

Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.

Mộc Hi Nam lộ vẻ khó xử, tuy hiện tại vẫn chưa hoàn toàn xác định thân phận của người này, nhưng cô cảm thấy khả năng này lên đến 90%.

Mộc Hương Xảo lại hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

Sợ Tưởng Hiểu Lợi tỉnh dậy có gì cần, bà liền ở lại đây chờ anh ta tỉnh.

Mộc Hương Xảo muốn chăm sóc chú ta nên Mộc Hi Nam đành phải đi lấy thuốc.

Mộc Hi Nam ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng người qua kẻ lại trong bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy ngực tức thở nhẹ.

Vừa rồi cứ lo lắng chuyện của Tưởng Hiểu Lợi, cô nhất thời quên mất mình đang ở trong bệnh viện.

Lúc này ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, đầu cô lại bắt đầu choáng váng.

Kiếp trước chết trong bệnh viện, Mộc Hi Nam theo bản năng có sự kháng cự với nơi này.

Không sao, không sao, mình không phải bệnh nhân, mình là đến cùng người khác.

Cô không ngừng tự an ủi mình như vậy.

Phương pháp ám thị tinh thần rất hiệu quả, Mộc Hi Nam vừa tự ám thị, vừa đi đến cửa sổ xếp hàng lấy thuốc.

Nhưng cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa.

Chàng trai mặc áo trắng quần đen, một mình đứng đó với thần sắc nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Thời Diễn Trần!” Mộc Hi Nam vẫy tay về phía anh.

Nghe thấy tiếng gọi, chàng trai ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Mộc Hi Nam còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được Thời Diễn Trần.

Hàng người phía trước cô còn vài người nữa, tạm thời chưa thể đi đến chỗ anh.

“Chờ mình một chút nhé!” Cô nói.

Thời Diễn Trần không đi về phía cô, cũng không rời khỏi chỗ, chỉ lặng lặng chờ cô lấy thuốc xong.

Mộc Hi Nam lấy thuốc từ cửa sổ xong, chạy đến bên cạnh anh.

Lúc nãy ở xa, cô mơ hồ cảm thấy tâm trạng anh không được tốt lắm, đến gần rồi cô lại thấy nụ cười ôn hòa củaanh.

Nếu không biết kết cục của Thời Diễn Trần, cô nhất định sẽ bị nụ cười này lừa gạt.

Anh luôn thể hiện mặt tốt nhất trước mặt mọi người, nhưng lại không bao giờ nói với ai về những nỗi khổ tâm trong lòng.

Nghĩ đến đây, Mộc Hi Nam không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại ở bệnh viện? Cậu có chỗ nào không khỏe à?”

Nghe vậy, ánh mắt Thời Diễn Trần dừng lại trên người cô quan sát vài giây.

Tuy cô không còn vẻ ủ rũ như vừa nãy, nhưng sắc môi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Anh mỉm cười: “Câu này lẽ ra phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ?”

“Hửm?” Mộc Hi Nam thấy anh đang nhìn chằm chằm vào túi thuốc trên tay mình, tưởng anh hiểu lầm, “Mình không sao, thuốc này là lấy cho người khác.”

Thời Diễn Trần gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tâm trạng anh vốn đang buồn bực, gặp người không thân quen lắm, chào hỏi vài câu là được rồi, anh vốn không muốn nói chuyện thêm với cô.

Đang định rời đi, anh lại nghe người trước mặt đột nhiên nói: “Cậu nói xem, khi người ta cảm thấy khó chịu mà trút ra được thì có phải sẽ tốt hơn không?”