Yêu Kẻ Giam Cầm Mình

Chương 4: Chạy trốn

Chiếc xe dừng lại, dựa vào thời gian di chuyển, có lẽ họ vẫn chưa ra khỏi thành phố. Lưỡi dao lạnh lẽo áp vào cổ khiến Trương Trì không dám nhúc nhích. Mắt bị bịt kín, không thể nhìn thấy gì, anh buộc phải ngoan ngoãn đi theo sự dẫn dắt của A Phong.

Bên tai chỉ nghe tiếng giày giẫm lên cỏ khô xào xạc, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, va vào tường tạo âm thanh rùng rợn, khiến Trương Trì không khỏi run rẩy. Cổ đau nhói, có lẽ lưỡi dao đã cứa vào da.

“Đừng có động đậy!” A Phong quát lớn, giọng lạnh lùng.

Trương Trì không dám làm gì, nhưng việc không thấy được xung quanh khiến anh dễ bị bất ngờ bởi những tiếng động nhỏ. Sau lưng, tiếng đóng cửa vang lên, khăn bịt mắt được tháo ra. Trương Trì âm thầm quan sát, căn phòng đơn sơ đến đáng thương: ngoài chiếc giường sắt cũ, một cái ghế gỗ mục nát, chỉ còn lại một góc nhà vệ sinh lắp vòi sen tạm bợ.

Ánh đèn trên trần mờ nhạt, khiến cả không gian thêm phần u ám. A Phong cẩn thận dùng thêm dây thừng trói chặt Trương Trì vào đường ống nước ở góc tường. Hắn không ngu ngốc, làm sao có thể để một con tin khỏe mạnh có cơ hội trốn thoát?

Đêm đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Trương Trì. Anh cố gắng giữ niềm hy vọng mong manh rằng bọn bắt cóc sẽ không gϊếŧ mình. Nhưng trong lòng anh biết rõ, nếu không có lý do gì giữ anh sống, thì nơi hoang vắng này chính là chỗ hoàn hảo để thủ tiêu người.

Bụng đói cồn cào, đầu đau nhức, và cơ thể mệt mỏi sau hai đêm không chợp mắt, cuối cùng Trương Trì cũng thϊếp đi trong sự kiệt quệ.

Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình bị đói đến mức không chịu nổi. Trong phòng tối đen như mực, không có lấy một tia sáng, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm nhận dây thừng trói chặt khiến cơ thể đau nhức.

“Chẳng lẽ bọn chúng định bỏ mặc mình chết đói ở đây?” Trương Trì nghĩ thầm, nhưng rồi tiếng bước chân ngoài cửa phá tan dòng suy nghĩ. Âm thanh chìa khóa va vào nhau nghe rõ mồn một, như một sự đối lập với cảm giác nặng nề trong lòng anh.

Bọn bắt cóc đã quay lại.

Ánh đèn bật lên, vẫn mờ nhạt đến mức khiến người ta choáng váng. Bóng đèn nhỏ, treo lủng lẳng giữa căn phòng thấp bé.

Đối phương không nói lời nào, Trương Trì cũng không dám lên tiếng, chỉ nín thở, cảnh giác nhìn A Phong bước tới. Anh sẽ bị đánh sao? Hay bị một nhát dao kết liễu? Nếu được chọn, Trương Trì thà chọn chết nhanh gọn, còn hơn chịu đựng sự dày vò này.

Không ngờ, A Phong lại cúi xuống, tháo sợi dây trói chặt trên người Trương Trì, sau đó trói hai tay Trương Trì ra phía trước. Hắn rút từ túi ra một hộp cơm, đặt trước mặt anh, lạnh lùng nói: "Ăn đi."

Hả? Trương Trì cầm lấy đôi đũa bị nhét vào tay, không hiểu nổi tình huống vừa xảy ra, trố mắt nhìn bóng dáng A Phong, giờ đang cởϊ áσ đẫm mồ hôi và bước vào phòng tắm. Tiếng quần áo rơi xuống đất vang lên khẽ khàng, kéo theo đó là một vật nhỏ lăn ra - chìa khóa xe!

Nước trong phòng tắm xả rào rào. Hắn có nghe thấy không? Hay không nghe được? Hai tay bị trói phía trước, nhưng anh có thể với lấy chìa khóa, mở cửa, chạy trốn! Nhưng nếu A Phong phát hiện, liệu mình có toàn mạng?

Làm sao bây giờ? Làm sao để thoát đây? Hay tất cả chỉ là cái bẫy? Một người cẩn thận như A Phong sao có thể sơ suất để chìa khóa ở nơi dễ thấy? Nhưng nếu muốn gϊếŧ, hắn chỉ cần ra tay ngay, đâu cần bày trò này?

Trương Trì hoảng loạn, đầu óc như muốn nổ tung. Dù chỉ có một nửa cơ hội sống sót, anh cũng phải thử. Tay anh run rẩy nhặt chìa khóa, vừa nắm lấy vừa ngó chừng động tĩnh trong phòng tắm, nước vẫn chảy ào ào, nhất định mình có thể thoát!