Trương Trì cảm giác mình sắp ngất xỉu vì căng thẳng. A Phong chỉ khẽ mím môi, cúi đầu trầm ngâm, đôi mắt không rời khỏi anh, như đang tính toán xem nên làm thế nào.
Chỉ cần đối phương dao động, anh sẽ có cơ hội thuyết phục, Trương Trì không để lỡ, liền nói: “Nếu cậu không tin, có thể trói tôi lại, đến cây ATM, tôi sẽ đọc mật mã cho cậu, lấy không được tiền thì lúc đó gϊếŧ tôi cũng không muộn.”
Kế hoạch thành công!
Tay bị trói ra sau lưng, tiếng kêu thảm thiết vọng vào tai. Trương Trì thầm xin lỗi trong lòng: “Thật xin lỗi, tôi không phải thánh nhân, trong hoàn cảnh mà chính mình còn khó bảo toàn, tôi không thể làm gì để cứu người khác.”
Anh lảo đảo bị A Phong kéo đi, hướng về một chiếc xe minibus cũ kỹ, nhưng trước khi lên xe, anh lại bị hai người khác chặn lại.
“Chúng tôi không muốn gánh nguy hiểm cùng cậu đâu, kia chẳng phải còn chiếc xe khác sao? Tự cậu đưa hắn đi rút tiền đi.” Thiết Nha cười nhạo, lấy từ túi ra ít tiền và hàng hóa, ném cho A Phong: “Nếu thật rút được tiền thì coi như cậu trúng số, còn nếu bị thằng nhóc này lừa khiến cảnh sát bắt, đừng trách chúng tôi vô tình.”
Cửa xe đóng mạnh, ống xả phả ra làn khói đen, chiếc xe dần đi xa.
“Lên xe.” A Phong đẩy Trương Trì về phía chiếc SUV mới chật ních hành lý.
Tình hình không như Trương Trì tưởng tượng, càng không lạc quan. Khi chiếc xe đi qua một khu dân cư mới xây, tim anh chùng xuống, A Phong rõ ràng rất cẩn thận, cố tình chọn những đoạn đường hẻo lánh, ít người qua lại.
Xe dừng trước một cây ATM sáng đèn, A Phong cảnh giác quan sát xung quanh, rồi kéo Trương Trì xuống xe: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”
“Chắc khoảng hơn bốn mươi vạn.” Trương Trì thật thà đáp.
Sau khi nhập mật khẩu, A Phong rút từng khoản 5 vạn. Hắn biết máy ATM giới hạn số tiền rút mỗi lần, điều này khiến hắn khó chịu, nhưng khi đến lần thứ tám, còi xe cảnh sát từ xa vang lên.
Trương Trì không giấu được niềm vui, nhìn ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy ngày càng gần. Nhân lúc A Phong chưa kịp phản ứng, anh vùng thoát khỏi tay hắn, liều mạng chạy ra giữa đường.
Cổ bị kéo giật mạnh, Trương Trì ngã sấp xuống đất, ho sặc sụa, chỉ chút nữa thôi, xe cảnh sát sắp đến rồi!
Bụng anh bị đá mạnh, đau đến mức ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, đừng nói chạy trốn, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn. Thân thể bị lôi xềnh xệch, ném lên xe. Cánh cửa hy vọng như khép chặt trước mặt.
“Tha cho tôi đi! Tôi sẽ không báo cảnh sát, tiền cũng cho cậu hết!” Anh cố gắng van xin, nhưng chỉ nhận lại cái miệng bị nhét kín bởi một miếng vải rách.
Đường càng đi càng xóc, không thấy rõ cảnh vật bên ngoài, Trương Trì không thể đoán được mình sẽ bị đưa đến đâu. Có phải vì cãi nhau với Trình Tuấn mà ra nông nỗi này? Đây có phải là sự trừng phạt của ông trời dành cho anh không?
Sự việc xảy ra hoàn toàn do tính nóng nảy của Trương Trì, khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng. Có những vấn đề, chỉ cần ngồi lại và nói chuyện thẳng thắn thì có thể giải quyết, nhưng anh luôn chọn cách im lặng, bỏ lỡ từng cơ hội để sửa sai. Anh trách Trình Tuấn ích kỷ, nhưng bản thân anh cũng không hơn gì, chỉ làm mọi thứ theo ý mình. Khi tâm trạng không tốt, thì thờ ơ trước những điều tốt đẹp mà Trình Tuấn dành cho mình.