Hệ thống trong đầu Giang Sở Sở gào lên: “Hắn sắp đè bẹp cô rồi đó! Mau áp chế hắn! Tuyệt đối không để nam chính phát cuồng ngay lúc này!”
Giang Sở Sở nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Uẩn trước mặt. Cảm giác tức giận dâng lên từng đợt trong l*иg ngực.
Có thể không tức sao? Vừa rồi anh còn giả vờ đe dọa cô, ép cô phải nhượng bộ đàm phán. Để không phá hỏng vai diễn, cô đã phải nghiến răng nhẫn nhịn mà tự giật điện mình để ngăn cản anh. Kết quả? Người bị thương là cô, còn anh thì chẳng hề hấn gì.
Giờ thì muốn thẳng tay tát cho anh một cái cũng không được, vì anh đang đeo mặt nạ. Một cú tát qua chỉ khiến cô đau tay chứ anh thì chẳng sao.
Hệ thống lại tiếp tục kêu ầm lên: “Nhanh lên! Nói gì đó đi! Cô là nữ phản diện, muốn làm gì cũng được! Ôi trời, sao nam chính lại nói ra mấy câu quái gở như vậy!”
Giang Sở Sở nghiến răng, vắt óc nghĩ cách đáp trả.
Cô cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng: “A189, quá trình chiến đấu của anh với con xác sống cấp ba vừa rồi, tôi không tận mắt chứng kiến. Đáng lẽ đó phải là một cơ hội tốt, nhưng vì hoàn cảnh, tôi không thể theo dõi được. Anh nghĩ tâm trạng của tôi hiện tại ra sao?”
Cô bất ngờ nắm lấy cổ áo Giang Uẩn, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Nếu anh có một chút tự nhận thức, thì lúc này đừng chọc giận tôi bằng mấy lời vô nghĩa.”
Nói xong, cô mạnh mẽ đẩy anh về phía sau.
Theo lý, sức lực của cô không thể địch lại anh. Nhưng lần này, Giang Uẩn vẫn thuận theo lực đẩy của cô, tựa vào ghế sau.
Giang Sở Sở không bỏ lỡ cơ hội, nhanh tay nhấn nút trên chiếc nhẫn, kích hoạt dòng điện.
Dòng điện bất ngờ làm Giang Uẩn co rút một chút, cả người khựng lại.
Cô nghiêng đầu, giọng điệu đều đều nhưng mang đầy sự uy hϊếp: “Đúng vậy, tôi không chỉ có thể nổi giận. Nếu anh không đạt được kỳ vọng của tôi, không hoàn thành thí nghiệm đúng như kế hoạch, tôi còn có thể điên cuồng hơn. Tôi đảm bảo, anh không muốn nếm thử cảm giác đó đâu.”
Ánh mắt cô trống rỗng, như thể hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, làm người đối diện không khỏi rùng mình.
Giang Uẩn siết chặt răng, liếc nhìn cô, rồi bỗng hỏi: “Nếu tiến sĩ Giang đã biết tên tôi, nó rõ ràng ngắn gọn hơn nhiều so với A189. Vậy tại sao, ngay cả trong những nơi không ai nghe thấy như phòng thí nghiệm ngầm, cô vẫn nhất quyết gọi tôi như thế?”
Hệ thống trong đầu Giang Sở Sở nghe câu hỏi, lập tức rối loạn: “Chết rồi! Tôi biết rồi! Nguyên tác không có tình tiết này! Nam chính tự phát ngôn lung tung rồi!”
Giang Sở Sở không thèm đáp. Cô nhanh chóng tiến lên, dùng tay khéo léo khóa cằm Giang Uẩn lại, khiến anh không thể mở miệng nói thêm câu nào.