Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 9.4: Tức giận sao?

Giang Sở Sở nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô, đội trưởng Đường.”

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Đường Vận, chứa đựng sự chân thành rõ ràng đến mức đối phương không khỏi xua tay ngượng ngùng. Trên gương mặt Đường Vận thoáng hiện nét đỏ ửng, cô ta vội rời đi với vẻ vui vẻ.

Hệ thống trong đầu Giang Sở Sở bất ngờ lên tiếng, giọng pha chút trêu chọc: “Hai người đúng là hợp cạ đến mức tóe lửa rồi nhỉ.”

Giang Sở Sở lập tức phản bác, đầy hối lỗi: “A! Vậy mà lại quên mất nam chính! Tôi thật có lỗi!”

Nói xong, cô nhanh chóng cất thanh sô cô la vào túi như thể để tạ lỗi. Những món ngọt ngào như thế này luôn khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hạnh phúc, nhưng trước mặt Giang Uẩn thì không thể để lộ vẻ yếu đuối được.

Trong khi đó, Giang Uẩn vẫn bình thản cầm chiếc khăn lau, gấp lại rồi tiếp tục lau một bên mặt khác của cô.

Giang Sở Sở cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng máu chỉ dính ở bên mặt kia, sao anh cứ lặp lại động tác như thể mặt cô rất bẩn?

Cô nắm lấy tay anh, cản lại: “Đủ rồi. Xung quanh đâu còn ai, không cần diễn nữa.”

Trong mắt mọi người, Giang Uẩn luôn là người bảo vệ tận tụy và trợ thủ đáng tin của cô. Nhưng Giang Sở Sở biết rõ, không cần thiết phải làm quá đến mức này.

Động tác của Giang Uẩn dừng lại. Anh nhẹ nhàng giật tay mình ra khỏi tay cô, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Bỗng nhiên, anh lên tiếng: “Lúc nãy cô gọi tôi là gì?”

Giang Sở Sở hơi khựng lại. Cô nhanh chóng xem lại thông tin hệ thống cung cấp về những gì đã xảy ra trong lúc cô bất tỉnh. Sau vài giây, cô điềm nhiên đáp: “Trong tình huống khi đó, tôi không thể gọi anh bằng số thực nghiệm được.”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn thẳng vào anh: “Anh mất kiểm soát. Tôi đã thấy rõ màu mắt của anh. Qua ngần ấy thời gian, chỉ cần gặp một đối thủ mạnh đã dễ dàng bị kích động đến mức mất lý trí. Anh thật khiến người ta thất vọng.”

Cặp chân mày thanh tú hơi nhướng lên, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ khinh miệt: “Như vậy mà cũng muốn thách thức tôi? Anh chẳng qua chỉ là một thực thể lỗi. Cũng đúng thôi, mẫu đầu tiên thành công chưa bao giờ là hoàn hảo nhất. Vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn đọng.”

Giang Uẩn cầm khăn lau máu trên tay mình, động tác chậm rãi, ung dung.

Anh khẽ cười, giọng điềm tĩnh: “Cô không cần lãng phí thời gian đánh giá tôi làm gì. Nếu tiến sĩ Giang thật sự muốn đào tạo một thực nghiệm thể mới, cô cứ việc bắt đầu. Việc nói cho tôi biết chỉ chứng tỏ cô vẫn chưa mất hy vọng vào tôi.”

Nói xong, anh cúi người về phía cô, khuôn mặt tiến sát lại gần. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt cô, buộc Giang Sở Sở phải ngả người ra sau, dựa sát vào tường xe.

“Tiến sĩ Giang, cô đang giận sao?” Giọng nói của anh trầm thấp, đầy mỉa mai nhưng cũng có chút đùa cợt.

….

Chuyện ngoài lề:

Giang Sở Sở: “Á… Xin anh giữ khoảng cách khi nói chuyện, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Giang Uẩn: “Hửm?”

Giang Sở Sở: “Tôi không thể kìm được…. đỏ mặt mất rồi!” ///>_<///