Làm sao mà lại bị cô nhóc thế thân này quyến rũ chứ...
Kỷ Dung Kỳ khẽ chửi thầm một câu. Điếu thuốc trong tay dường như không thể xua tan bực bội mà ngược lại càng làm cô thêm khó chịu.
Màn hình điện thoại sáng lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đó là một tin nhắn từ trợ lý.
[Kỷ tổng, tài liệu đã được gửi cho Lữ Dực. Cô ấy nói sẽ sắp xếp.]
[Biết rồi.]
Ngoài văn phòng, trợ lý cảm thấy hơi ngạc nhiên. Kỷ tổng chưa bao giờ trả lời tin nhắn nhanh đến vậy. Cảm giác như cô đang đặc biệt chờ đợi điều gì đó. Ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu, cô ta lập tức bác bỏ.
Không thể nào.
Trong văn phòng của Lữ Dực, cô nhìn tập tài liệu về chương trình tạp kỹ vừa được gửi đến, biểu cảm trở nên khó tả. Cô vốn biết về chương trình này, nhưng các vị trí trong đó đều đã được định sẵn. Nói là “tuyển chọn công khai” nhưng thực chất là có sắp đặt trước.
Với năng lực của Dịch Giảo, việc nổi bật trong chương trình không phải vấn đề. Vấn đề lớn nhất chính là vị trí.
Từ khi Dịch Giảo tuyên bố solo, Lữ Dực cũng từng cân nhắc sắp xếp một suất cho cô ấy. Nhưng các quản lý khác trong công ty đều dòm ngó vị trí này như hổ đói, hoàn toàn không có khe hở để chen vào.
Giờ đột nhiên có một vị trí được “chủ động” sắp xếp đến. Nói không có uẩn khúc, cô ta chẳng tin nổi.
“Dịch Giảo, nói thật cho tôi biết, cô có ai chống lưng phải không?” Lữ Dực gọi điện, giọng điệu thẳng thừng, không hề vòng vo.
Trước khi ký hợp đồng với mỗi nghệ sĩ, cô ta đều tìm hiểu kỹ. Dịch Giảo có xuất thân không tốt, thậm chí có thể nói là kém cỏi. Từ khi ký hợp đồng, cô ấy chỉ dựa vào mức lương cơ bản để sống qua ngày. Dù đã ra mắt từ lâu, cô ấy vẫn chưa có được bất kỳ sự chú ý nào.
Điều khiến Lữ Dực bối rối nhất chính là nguồn gốc của cơ hội lần này. Vị trí này là do trợ lý của “cô ấy” – Kỷ Dung Kỳ – trực tiếp gửi đến. Nếu Dịch Giảo thật sự quen biết người đó từ trước, thì cô ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi.
“Lữ tỷ, chị đang nói gì vậy? Chỉ là yêu đương đơn thuần thôi mà.” Dịch Giảo biết không thể giấu được, đành thừa nhận một cách thoải mái.
“Chỉ yêu đương mà có thể làm cô ấy chú ý đến thế sao?” Lữ Dực cười lạnh. “Tài nguyên này là do Kỷ tổng đích thân gửi đến.”
“Tôi biết. Nhưng nói yêu đương thì không đúng lắm. Nói là giao dịch sẽ chính xác hơn.”
Còn về tài nguyên lần này, cũng chẳng có gì lạ. Kỷ Dung Kỳ vốn là kiểu người “đánh một gậy, cho một viên kẹo.”
Dịch Giảo bình thản đáp: “Lữ tỷ, chị chắc cũng biết tôi trông giống ai.”
“!!!”
Dĩ nhiên là Lữ Dực biết. Nếu không có gương mặt này, có lẽ chẳng ai chú ý đến Dịch Giảo.
Dịch Giảo nhắc đến điều này một cách thản nhiên, không hề né tránh.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lữ Dực vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Kỷ Dung Kỳ, nhưng chỉ nhìn từ xa, cô ta đã có ấn tượng sâu sắc. Một người phụ nữ như Kỷ Dung Kỳ, nếu bước vào giới giải trí, sẽ không còn đất diễn cho bất kỳ ai khác.
Điều khiến Lữ Dực càng ngạc nhiên hơn là tin đồn Kỷ Dung Kỳ đã kết hôn. Đối phương là một người rất kín tiếng, chưa ai từng gặp. Kỷ Dung Kỳ cũng chưa từng lên tiếng xác nhận.
Khi tin tức này lan ra, cả công ty đều náo động. Mọi người không thể tin rằng một Kỷ Dung Kỳ luôn lạnh lùng và toàn tâm toàn ý với công việc lại lựa chọn kết hôn. Nhiều người đoán đây là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng không ai có đủ bằng chứng để xác minh.
[003: Cô nói với Lữ Dực như vậy liệu có ổn không?]
Dịch Giảo lắc đầu. Cô không thực sự tin tưởng Lữ Dực, nhưng đều là những người từng lăn lộn trong nghề, ai cũng biết mình nên nói gì và không nên nói gì.
003 ngập ngừng vài giây, rồi hỏi: [Tại sao cô không nói người kết hôn với Kỷ Dung Kỳ chính là cô?]
Theo hiểu biết của nó, việc công khai thân phận này sẽ khiến tình hình của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Sau này trong cốt truyện chúng tôi sẽ ly hôn, nói ra bây giờ chẳng ích gì.” Dịch Giảo tỏ vẻ thản nhiên.
003 thầm nghĩ... không, nó chắc chắn rằng nếu không bị giới hạn bởi điểm sinh mệnh, Dịch Giảo chắc chắn đã đưa thẳng giấy ly hôn ra từ lâu.
“Nhân tiện, nếu tích đủ điểm sinh mệnh, có phải tôi sẽ không bị ràng buộc bởi cốt truyện nữa không?” Dịch Giảo hỏi.
003 không nghĩ ngợi nhiều, lập tức trả lời: [Đúng.]
“Vậy bao nhiêu là đủ?” Đôi mắt Dịch Giảo híp lại, nhanh chóng nhận ra vấn đề trong câu trả lời của hệ thống.
[Khi hoàn thành cốt truyện, cô sẽ biết.] 003 trả lời một cách mơ hồ.
Dịch Giảo đoán rằng khả năng cao, điểm mấu chốt sẽ xuất hiện sau khi ly hôn. Từ đó trở đi, nguyên chủ gần như mất đi tầm quan trọng trong câu chuyện và chỉ được nhắc đến qua những nỗ lực bất thành để nổi tiếng.