Dược Thiện Sư Là Bảo Vật Của Đế Quốc

Chương 30

Fans của Giản Tử Mạch đang vô cùng phấn khích và bắt đầu trêu chọc, khiến các anti-fan trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi mất bình tĩnh, đặc biệt là những người mang theo thái độ coi thường. Họ miễn cưng ếm thử món canh và dường như cả thế giới quan của họ bị đảo lộn.

Trước khi uống: Hừ, mấy đứa thổi phồng quá mức.

Ngụm đầu tiên: Trời đất, là giả sao?

Ngụm thứ hai: Trời ơi, tôi lại muốn thêm một ngụm nữa.

Phòng phát sóng trực tiếp bị khóa bình luận, những người anti-fan không thể tiếp tục ý kiến ở đó, bèn chuyển sang mục thông báo dưới kênh "Dược Thiện Phòng."

[Cái gì thế, vừa rồi mắng cậu ta, nhưng cuối cùng cũng uống thử một ngụm canh. Người này, hóa ra cũng có chút thực lực.]

[Ai biết cậu ta bỏ thứ gì kỳ lạ vào.]

[Chậc, thua thì nhận đi. Ha ha, tôi tuyên bố từ một người xem náo nhiệt giờ chính thức thành fan của Giản Giản. Đây mới là đầu bếp dược thiện chân chính!]

[Trời ơi, quá lợi hại! Món dược thiện này giá trị quá cao, không nổi tiếng mới lạ.]

[Tôi mặc kệ, từ giờ sẽ hầm ngũ vị tử để ăn. Dù nó có đắt thế nào, cũng phải thử.]

[Mấy người phản bội! Nhất định cậu ta có chiêu trò. Dược thiện công hiệu không thể rõ ràng như thế được. Tôi sẽ tìm ra sơ hở!]

[Các người chỉ biết làm loạn, thật phiền phức! Chính vì fan não tàn như các người mà tôi một fan mới, không thể bày tỏ tình yêu của mình dành cho Giản Giản!]

[Món ngon thế này, không tuyên truyền thì phí quá! Phải chia sẻ thôi.]

Mục thông báo vốn là chiến trường giữa fans và anti-fan, nhưng khi người qua đường bắt đầu chuyển thành fan, fans của Giản Tử Mạch lập tức cảm thấy sảng khoái.

[Còn có món cánh gà nướng tỏi nữa đấy!]. Một ai đó nhắc nhở.

Ngay lập tức, bất kể là fan mới hay fan cũ, đều im lặng rồi rời đi, tập trung vào ăn uống. Những fan lâu năm cũng nhanh chóng quay lại phòng phát sóng trực tiếp để gửi vài bình luận, rồi như những linh hồn đói khát vươn tay lấy miếng cánh gà màu vàng óng ánh, thơm nức mũi.

Khi cánh gà vào miệng, lớp vỏ giòn tan, thịt bên trong mềm mịn, mọng nước và thơm ngon. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bị món ăn làm cho ngây ngất. Fan mới thậm chí tuyên bố:

[Giản Giản, cậu nên mở kênh ẩm thực đi!]

Một blogger ẩm thực nổi tiếng với hơn 600 triệu fan cũng gật đầu đồng ý. Trong lúc vừa ăn vừa gật gù, hắn ta thốt lên: [Không sai, không sai, tôi cũng đồng ý.]

Sau đó, hắn tùy tiện chia sẻ liên kết phòng phát sóng trực tiếp của Giản Tử Mạch lên trang cá nhân, kèm dòng chữ:

"Từ hôm nay, tôi là fan của Giản Giản. Không ai có thể kéo tôi ra khỏi fandom này."

P.S.: Cánh gà nướng tỏi ngon đến phát khóc.

Là một blogger ẩm thực với hơn 600 triệu người theo dõi, tầm ảnh hưởng của hắn không hề nhỏ. Trong giới ẩm thực, hắn ta nổi tiếng với cái miệng độc, từng chỉ trích gần như toàn bộ các nhà hàng trong đế quốc, thậm chí cả chuỗi nhà hàng của gia đình mình cũng không tha. Trong mười năm làm blogger ẩm thực, đánh giá cao nhất của hắn chỉ dừng lại ở mức "không tồi." Đây là lần đầu tiên fan của hắn thấy hắn dùng lời khen ngợi cao đến vậy.

[Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? Vừa nãy trên bài viết còn bảo muốn đi xem náo nhiệt mà?]

[Lại đi đâu ăn nữa rồi?]

[Cái gì vậy trời! Món ăn có thể được Phong Mã khen ngợi như vậy, cầu địa chỉ ngay! Sẽ lập tức đặt phi thuyền đến!]

Phong Mã, tên thật là Mã Văn, xuất thân từ một gia đình sở hữu chuỗi nhà hàng nổi tiếng, thuộc top 100 nhà giàu của đế quốc. Hắn đam mê mỹ thực đến mức sẵn sàng lang thang khắp các hệ sao trong đế quốc chỉ để tìm món ngon. Thỉnh thoảng, hắn còn tổ chức những nhóm thám hiểm ẩm thực, đến các hành tinh hoang vắng tìm kiếm sinh vật kỳ lạ để ăn. Có thể nói, vì đồ ăn, hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn.

Nhưng hắn ta (Phong Mã) nổi tiếng không phải vì hành động, mà chính là vì cái miệng điêu luyện. Một cửa hàng được hắn khen ngon thì lập tức đông nghẹt khách. Ngược lại, một cửa hàng bị hắn chê thì mọi người tranh nhau tránh xa, thậm chí có không ít nhà hàng phải đóng cửa vì những lời phê bình của hắn. Tóm lại, lời nói của hắn chính là kim chỉ nam của giới ẩm thực. Nhiều cậu ấm cô chiêu, con nhà giàu mới nổi hay các đại lão thích ăn uống đã âm thầm theo dõi tài khoản mạng xã hội của hắn suốt nhiều năm. Chỉ cần hắn nói một câu "ngon", họ lập tức sắp xếp phi thuyền đến thử ngay.

[Thấy rồi! Đây chính là người mà đài truyền hình Lam Tinh vừa công bố tham gia cuộc thi "Dược Thiện Thánh Thủ." Trước đó, fan của Vũ Văn Văn Tu và Vương Nhạc Thánh nói sẽ đến xem phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta, vậy nên Phong Mã cũng đi hóng chuyện.]

[Chắc đã bị mỹ thực chinh phục rồi?]

[Không hẳn. Phòng phát sóng trực tiếp của cậu ấy quá hot! Tôi cũng đi xem thử. Xin nói rõ, tôi tuyệt đối không phải vì đồ ăn.]

[Đợi đã, tôi cũng đi hóng hớt. Không phải vì đồ ăn đâu nhé!]

Với hơn 600 triệu người theo dõi, lời kêu gọi của Phong Mã có sức ảnh hưởng lớn không ai sánh kịp. Lượng người xem trực tuyến từ mức hơn 200 triệu tăng vọt nhanh chóng. Theo truyền thống của các fan, đến nơi phải để lại bình luận chào hỏi, nhưng rồi họ mới phát hiện mình bị chặn bình luận.

《Nhà tôi có tài sản trăm tỷ》 tặng 10 quả bom nước, muốn nói với streamer: [Va~i, tại sao tôi bị chặn lời? Muốn gửi một lời chào mà cũng không được.]

《Nhà tôi có hai hành tinh》 tặng 20 quả bom nước, muốn nói với streamer: [Thơm quá! Tôi chưa ăn, nhưng nhìn cậu đẹp trai thế này, cánh gà chắc chắn ngon.]

《Mảnh đất bên cạnh hoàng thành là của nhà tôi》 tặng 50 quả bom nước, muốn nói với streamer: [Aaaaaaaaaaa! Ngon quá! Cánh gà này tuyệt vời. A, tôi thấy có cả canh. Canh này không được uống sao?]

《Nhà tôi có tài sản trăm tỷ》 tặng 100 quả bom nước, muốn nói với streamer: [Ôi trời, ngon quá, hết rồi! Thêm nữa, tôi tặng thêm tiền!]

Fans của Giản Tử Mạch: "……"

Giản Tử Mạch: "……"

Gần đây lượng bom nước đã lên đến gần 2 triệu, lại còn muốn tiếp tục sao?

[A a a a, đây chính là trong truyền thuyết "ngốc nghếch lắm tiền", không phải sao? Phú Nhị Đại Đồ Tham Ăn Đoàn đã đến rồi!]

[Để tôi che trái tim nhỏ của mình đã, Giản Giản, lần này cậu nổi tiếng thật rồi.]

[Ha ha ha, hoan nghênh đến với phòng phát sóng trực tiếp Dược Thiện Phòng! Vì phòng sắp bị đánh sập nên mới phải khóa bình luận. Mọi người có thể xem video trước để bỏ lệnh cấm.]

《Vương Gia Đại Thiếu Không Thiếu Tiền》 tặng 50 quả bom nước, muốn nói với streamer:

[Ôi ôi ôi, Giản Giản, cậu đáng lẽ nên đi khu Ẩm Thực, đừng trốn ở khu Dược Thiện này. Nếu không phải nhờ Phong Mã, tôi cũng chẳng phát hiện ra cậu.Cánh gà đầy đủ hương vị, vừa mềm vừa mọng, lại thêm món canh này, thật sự là dược thiện sao? Uống xong thật sự thấy thoải mái vô cùng!]

《Mảnh đất bên cạnh Hoàng Thành là của nhà tôi》tặng 50 quả bom nước, muốn nói với streamer:

[Không lạ gì khi Giản Giản tham gia "Dược Thiện Thánh Thủ". Quán quân chắc chắn là của cậu! Yên tâm, nếu có ai dám đánh sập phòng phát sóng trực tiếp của cậu, tôi sẽ thuê thủy quân đánh sập lại bọn họ. Cứ yên tâm mà thi đấu!]

Giản Tử Mạch: "……"

"Ngốc nghếch lắm tiền" hay đúng hơn là "Phú Nhị Đại Đồ Tham Ăn Đoàn" đột nhiên tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Tử Mạch, kéo theo một lượng lớn fan của Phong Mã. Chỉ trong một ngày, lượng người theo dõi của Giản Tử Mạch tăng hơn 500 triệu, chính thức bước vào hàng ngũ streamer 1 tỷ người theo dõi. Ngoài ra, tiền thưởng và doanh thu từ quà tặng sau khi chia đều cũng giúp cậu thu về hơn 4 triệu tinh tế trong ngày hôm đó. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Phú Nhị Đại Đồ Tham Ăn Đoàn mang lại cho Giản Tử Mạch không chỉ là những con số này.

Thậm chí đến khi kết thúc buổi phát sóng, Giản Tử Mạch vẫn chưa hoàn hồn. Nếu không nhờ fans nhắc nhở, suýt chút nữa cậu quên kiểm tra doanh thu.

"Tôi cho cậu một trăm triệu." Tả Khâu Yến thấy Giản Tử Mạch ngơ ngác nhìn số tiền mấy trăm vạn, liền cau mày, tỏ vẻ không vui. "Chỉ vài tên ngốc ném tiền, có gì đáng để nhìn lâu như vậy?"

"Đúng vậy, nhưng đây là tiền từ trên trời rơi xuống," Giản Tử Mạch ngẩng đầu, định nói "Của anh chính là của tôi, của tôi chính là của anh," nhưng thấy không đúng lắm nên đổi lời: "Anh là cổ đông của chúng ta. Số tiền này cũng xem như là của chúng ta, không có gì khác biệt cả."

Tả Khâu Yến nghe vậy, gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.

Bữa tối hôm đó, cả nhóm ăn chính những món được làm trong buổi phát sóng. Tiểu Hắc –lượng tử thú được tạo từ tinh thần thể – lại một lần nữa thèm nhỏ dãi, cố gắng nhảy lên bàn để ăn. Nhưng vì là lượng tử thú được tạo từ tinh thần thể nên nó không thể nuốt đồ ăn, chỉ có thể cắn thử vài miếng cho vui, rồi ấm ức chui vào lòng Giản Tử Mạch tìm an ủi.

Tả Khâu Yến “hừ” một tiếng, định ra tay ném con xà, nhưng con xà nhanh chóng học khôn, thu nhỏ lại rồi chui thẳng vào bụng Giản Tử Mạch để thoát khỏi số phận bị ném.

“Đúng rồi, mai tôi sẽ dọn về ở. Phòng ngủ phụ và cái rương thì sắp xếp lại cho gọn.” Giản Tử Mạch nhắc đến chuyện này. Hai ngày trước, Chương Tục đã dọn sang phòng bên cạnh, để lại phòng cũ và đôi rương của Tả Khâu Yến ở đó.

“Tại sao?” Tả Khâu Yến không thể tin nổi, vừa nghĩ đến phòng đầy đồ đạc, sắc mặt hắn lập tức khó chịu.

“Đương nhiên là vì phải có người ở lại trông cửa tiệm. Nếu tôi không ở đây, tối tan làm ai kiểm tra điện nước, ai khóa cửa? Sáng ai mở tiệm? Hay là chúng ta nhốt ngươi ở bên trong luôn?” Giản Tử Mạch giải thích. Việc dọn về là có lý do. Dạo gần đây cậu ngủ ở phòng khách nhà người khác, lâu ngày dễ để lại dấu vết, không tiện cho lắm. Hơn nữa, khi tiệm mở cửa sẽ bận rộn hơn nhiều, đặc biệt là việc đóng cửa vào buổi tối.

Tả Khâu Yến nghe xong thì trầm ngâm, vẻ mặt đầy rối rắm.

“Nếu không, anh chuyển sang phòng bên cạnh? Hoặc tôi thuê cho anh một căn nhà khác?” Giản Tử Mạch đề nghị, cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn. Dù sao hiện giờ cậu cũng có nhiều tiền.

“Không.” Tả Khâu Yến lập tức bác bỏ. Hắn không muốn ở chung với người lạ, mà ở một mình trong một căn phòng lớn lại càng không thích.

“Vậy anh tự chọn đi. Tôi ở chung phòng với anh hoặc anh ở chung phòng với mấy cái rương.” Giản Tử Mạch vừa ăn cánh gà vừa quan sát Tả Khâu Yến đang bối rối, thầm cười trong lòng. Thực ra, cậu rất mong được ở chung với Tả Khâu Yến. Dù sao sống cùng một mỹ nhân cũng là chuyện mà ai chẳng thích.

“Cậu không thể ở phòng khách…”

“Không được.”

Giản Tử Mạch ngắt lời. Trước đây chỉ có một mình cậu ở, ngủ ở phòng khách không vấn đề gì. Nhưng giờ dưới lầu có tiệm, sau này còn có nhân viên. Nếu bị ai đó bắt gặp mình ngủ ở phòng khách, thì biết giải thích thế nào? Chẳng lẽ lại bảo bị vợ đuổi ra ngoài sao?

Nghĩ đến từ “vợ,” không hiểu sao ánh mắt Giản Tử Mạch bất giác liếc nhìn khuôn mặt Tả Khâu Yến. Đáng tiếc thật, nếu Tả Khâu Yến là con gái, cậu nhất định đã theo đuổi rồi. Dù sao, cậu vẫn chưa từng yêu ai mà!

Tả Khâu Yến cứ tiếp tục rối rắm mãi cho đến khi ăn tối xong cũng không đưa ra quyết định. Giản Tử Mạch không vội, vì dù sao việc chuyển nhà là chuyện của ngày mai, không cần phải quyết định ngay trong đêm nay.

Đã nói hôm nay sẽ chuyển, vậy nhất định phải làm. Sáng sớm, Giản Tử Mạch vừa thức dậy đã nhanh tay thu dọn đồ đạc của mình. Oa Oa hỗ trợ, bê đồ lỉnh kỉnh, từ to đến nhỏ, chuyển hết đồ dùng sinh hoạt của cậu sang phòng bên cạnh. Sau đó, Giản Tử Mạch quay lại quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài lầu hai, rồi mới đi qua nhà mới.

Tả Khâu Yến vẫn chưa dậy. Trong lúc chờ, Giản Tử Mạch bảo Oa Oa đóng dấu xác nhận các đơn đặt hàng của tiệm. Khi nhìn thấy danh sách đặt hàng dài dằng dặc, cậu không khỏi đau đầu.

Mười lăm vạn đơn. Gấp hàng trăm lần so với số lượng đơn đặt lớn nhất trước đây của cậu. Trước kia, khi nhận một nghìn phần, cậu đã phải nhờ nhà cung cấp chuẩn bị sẵn nguyên liệu rồi mới giao được. Có Oa Oa hỗ trợ, phân chia hàng trong vài ngày còn tạm ổn. Nhưng bây giờ nhìn con số này, đến cả ý định đóng gói cũng không có nổi.

Cậu suy nghĩ, liệu có thể bảo người đặt hàng tự liên hệ nhà cung ứng không? Cậu chỉ cần giúp họ đàm phán giá tốt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cách này không ổn. Hiện giờ, người mua đều gắn hình ảnh cậu với thương hiệu “Thánh Thủ Đường.” Việc họ đặt hàng cũng là vì uy tín của “Thánh Thủ Đường.” Mà thực tế, thương hiệu này thuộc về gia đình Liễu gia gia. Ở một khía cạnh nào đó, cậu chỉ là chi nhánh cấp dưới của “Thánh Thủ Đường.”

Liễu gia gia luôn đối xử rất tốt với cậu, nên những việc kiểu này cậu không thể làm. Sau cùng, cậu quyết định vẫn giữ vai trò trung gian cho “Thánh Thủ Đường.” Dù sao người ta cũng tin tưởng vào thương hiệu này, và cậu chỉ cần giúp đàm phán mức giá hợp lý.

Nghĩ vậy, Giản Tử Mạch chia sẻ đơn đặt hàng cho nhà cung ứng, đối phương khi thấy số lượng cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Hai bên hẹn gặp nhau vào ngày mai để bàn bạc chi tiết. Sau khi xử lý ổn thỏa, cậu trở lên lầu hai.

Theo thói quen, khoảng 10 giờ là giờ Tả Khâu Yến thường thức dậy. Nhưng hắn vốn có thói quen ngủ rất sớm, thường lên giường trước 10 giờ tối, vậy mà sáng hôm sau vẫn khó mà dậy nổi, sắc mặt thì trắng bệch.

Giản Tử Mạch nghĩ, chờ khi dọn về ở chung, nhất định phải tìm cách trị dứt điểm tật xấu này của Tả Khâu Yến.

Cậu thầm nghĩ, gương mặt hoàn mỹ đó mà có thêm chút huyết sắc, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.