Tạ Diễn mở to mắt, cuộn tròn ngón tay trong vô thức.
Bụng rên như sấm, nếu anh còn không tỉnh dậy, anh đích thị được trải nghiệm cảm giác đói tới chết.
Cậu phát giác bản thân đang ngâm trong bãi chất lỏng, phản ứng đầu tiên là chạm vào trái tim, đập, nóng hổi.
Vẫn còn sống, Tạ Diễn không thể không thở phào nhẹ nhõm, khịt khịt mũi, không có mùi hăng, hẳn là không bị ngâm trong formaldehyde.
Nếu không thì một con cương thi tự dưng bật dậy, sợ rằng giây tiếp theo cậu sẽ được gửi thẳng lên bàn mổ xẻ của Viện hàn lâm Khoa học sự sống.
Nơi cậu nằm giống như một khoang dinh dưỡng, trước mặt có một hàng rào hình vòm trong suốt, Tạ Diễn sờ lên, phát hiện nó có một chiếc khóa đơn giản. Thật may, nó có thể được mở ra từ bên trong.
Chỉ cần nhìn hai bàn tay là cậu nhận ra ngay đó không phải là cơ thể của chính mình, càng không cần phải lãng phí ba ngàn từ để diễn tả sự kinh hoàng, bất ngờ hay những cảm xúc khác, cậu biết mình đã về với cát bụi và không thể trở lại. Cậu biết mình đang ở trong thân thể của kẻ khác.
Tạ Diễn đã kinh qua hằng hà vô số cuốn tiểu thuyết, nhưng cậu không tìm thấy bất kỳ ký ức nào được kế thừa, cũng như không có lòng trả thù mãnh liệt chứ đừng nói đến hệ thống gì gì đó.
Chỉ đơn giản là xuyên qua.
Thay vì ngạc nhiên, thà rằng làm quen với môi trường xung quanh.
Xung quanh kê các kệ gỗ chứa những thùng gỗ sồi, ngửi mùi như rượu, hương thơm nồng nàn, có lẽ đây là tầng hầm của nhà máy rượu.
Giá gỗ đóng một lớp bụi dày, hiển nhiên đã lâu không ai lau dọn. Rất tốt, không cần lo lắng tình huống phải tiếp xúc với mọi người.
Cabin dinh dưỡng phát ra âm thanh báo động "Tít —". Tạ Diễn ngoái đầu nhìn lại, bởi không đủ năng lượng, cabin dinh dưỡng tự động ngừng hoạt động.
Vươn tay mở khóa, mở không ra. Cậu toát mồ hôi lạnh, dù tim đập thình thịch song cậu vẫn xoay xở thoát được ra ngoài vào phút chót.
Hầm bí khí nên mùi hơi khó chịu.
Cậu bước tới cửa, vặn tay cầm, tay toàn bụi. Lách người ra ngoài, bên ngoài thật yên tĩnh, không có ai.
Sau cửa là một hành lang, ở giữa lắp một chiếc thang máy vận chuyển hàng hóa và bên cạnh là một cầu thang đi lên bằng bê tông. Bên trên là tiền sảnh. Bụi ở đại sảnh cũng không ít nhưng không giống như tầng trệt, chỉ có một lớp mỏng, là phủ một cách tự nhiên. Có vẻ như có người thường xuyên lau dọn.
Một con robot cao cỡ cái cẳng chân ro ro xông tới, chuyên nghiệp hỏi: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Tạ Diễn giật hết cả mình, thấy đi đến là một con robot, tâm cậu khẽ lắng xuống. Con robot trông giống Wall-e trong cái bộ phim về robot nọ, nom cưng cưng.
Trò chuyện với robot giúp cậu hiểu được tình cảnh của mình.
Bây giờ là năm 37865 theo lịch Thiên Hà, hành tinh mà cậu đang ở là một hành tinh nghỉ dưỡng theo phong cách retro có tên Murdo ở rìa của Đế quốc Ngân Hà. Hành tinh nghỉ mát này đầy những biệt thự biệt lập như căn này. Sở dĩ vắng lặng thế này là do cuộc chiến tranh vài ngày trước, tất cả các tuyến giao thông trên biên giới đều dừng hoạt động, hành tinh Murdo trở thành một tinh cầu bỏ không.
Tin tức về hành tinh bỏ hoang khiến anh thoáng thả lỏng. Robot cũng không có cơ chế báo động, ý thức phục vụ vô cùng mạnh mẽ.
Rất tốt, một căn biệt thự, một con robot, một hành tinh, tạm thời không cần phải giao tiếp với người khác, có thời gian để bổ khuyết các giả thiết về thế giới này, khởi đầu như thế cũng không tồi.
Cậu mở cửa, hít thở bầu không khí trong lành, nơi này rất giống với Trái Đất. Còn sống là một điều tốt, còn mấy chuyện như điều tra nguyên nhân, lấp đầy bụng rồi tính sau!
Cậu đói đến mức có thể nuốt trọn một con bò.
Tạ Diễn liếc nhìn vào bếp, không hổ là một hành tinh mang phong cách retro, nồi niêu xoong chảo hầu như đủ cả. Chỉ là gia vị và dụng cụ nấu ăn đều là thứ cơ bản nhất, nhưng cũng tàm tạm.
Cả người rin rít, Tạ Diễn cởi bỏ quần áo chui vào phòng tắm, chiếc gương ở bên cạnh phản chiếu vẻ ngoài hiện tại của cậu, khiến cậu nhịn không được dừng bước.
Cơ thể mới không cao, xấp xỉ khoảng 1m7, làn da trắng như gốm sứ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đánh giá từ góc độ khách quan, vẻ đẹp này tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Nếu không phải là linh hồn cậu đang ở trong cơ thể này, Tạ Diễn có thể trong lòng huýt sáo một tiếng.
Dù cậu có tự sướиɠ, Tạ Diễn cũng không thể làm thế.
Mặc dù hồng nhan thì bạc mệnh, nhưng nếu má không hồng thì mệnh càng bạc hơn. Tạ Diễn công khai chấp nhận thực tế. Cậu là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, theo đuổi niềm vui mặc ý, miễn là còn sống và có tiền, làm gì cũng được.
Cọ rửa trong làn nước nóng, cậu suy ngẫm về tình cảnh của mình.
Đây không phải là cơ thể của cậu, cũng không phải là thời đại cậu đang sống, hành xử dĩ nhiên phải thận trọng. Nếu không hoàn toàn đảm bảo, không nên hành động hấp tấp, càng không thể đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm. Tuy nhiên cũng không cần phải quá gò bó, đó không phải là cuộc sống mà cậu muốn.