Bầu không khí chết chóc bao trùm không gian.
Tất cả con tin đều ôm đầu ngồi thụp xuống đất, không ai dám phát ra một tiếng động nào.
Tống Thanh Hà ôm chặt cô bé vào lòng, cơ thể lạnh buốt đến mức tay chân cũng tê cứng, nhưng vẫn cố đặt tay lên vai cô bé để trấn an. Cô bé đã sợ đến mức cứng đờ, co rúm trong vòng tay của Thanh Hà, không dám ngẩng đầu lên.
Bạch Nhất Ngạn nhìn quanh, chỉ thấy một đám người đầy vẻ sợ hãi, hoảng loạn không biết phải làm gì.
Ba tên cướp đứng một lúc lâu cũng mệt, bèn ngồi xuống cạnh bàn thờ nghỉ ngơi. Gã có vết sẹo trên mặt thô bạo đặt khẩu súng xuống, chộp lấy một chiếc bánh bao nguội lạnh trên khay đồ cúng, cắn một miếng to.
“Phì!” Gã nhổ ra một miếng bánh bao, rơi xuống sàn nhà, rồi chửi thề: “Mẹ nó! Thứ quái gì vậy, cứng còn hơn cả đá?”
Tên quấn khăn đầu nhích lại gần, dè dặt nói: “Đại ca, thôi bỏ đi. Bình thường mình ăn uống cũng đâu khá hơn, chịu khó một chút mà...”
“Câm mồm!” Gã sẹo lườm hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh khiến tên kia lập tức ngậm miệng.
Thời gian nửa tiếng đã sắp hết, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng loa phóng thanh.
Gã đàn ông có vết sẹo túm lấy một người phụ nữ, siết chặt cô trước ngực mình, rồi đá tung cánh cửa chùa.
Ngoài quảng trường, một nhóm cảnh sát vũ trang trang bị súng ống đầy đủ đang nhắm thẳng vào bọn họ.
Từ phía trên cao, âm thanh “vù vù vù” của cánh quạt trực thăng vang vọng xuống.
Đội trưởng Trần Kiến Phong cầm loa, lớn tiếng nói: "Trực thăng đã sẵn sàng, mau thả con tin!"
Tên quấn khăn đầu lườm một cái, giọng đầy uy hϊếp: "Đừng nói nhảm! Đưa trực thăng đậu trên nóc tòa nhà đối diện ngay lập tức!"
Hắn vừa quát, vừa cầm súng chỉ huy, xua đám con tin như đàn vịt, đẩy họ về phía trước. Gã thấp lùn cũng cầm súng, nép mình giữa các con tin để tránh khỏi tầm bắn của cảnh sát .
Ba tên cướp kẹp chặt con tin, vượt qua quảng trường, tiến vào khu thương mại phía Đông.
Đó là một con hẻm rộng chừng bốn, năm mét, hai bên chen chúc những cửa hàng san sát. Phía xa là một trung tâm thương mại cao ba tầng và một tòa nhà văn phòng. Tòa nhà mà bọn cướp muốn đến nằm ở giữa, kề sát bên là những căn nhà mái nhọn hoặc bằng, kiểu kiến trúc dân cư.
Ba tên cướp dần tiến gần hơn tới trung tâm thương mại.
Hơn chục cảnh sát bám sát, lợi dụng các vật cản trên đường và xe cộ để che chắn.
Nữ cảnh sát Ngưu Lệ nói với đội trưởng Trần Kiến Phong: "Đội trưởng, nếu để bọn chúng vào được tòa nhà, để bắt giữ chúng sẽ rất khó."
Trần Kiến Phong nhíu mày, giọng bực dọc: "Vậy cô muốn làm gì? Bắn bỏ cả đám bất chấp con tin à? Nếu bị truyền thông phanh phui, chúng ta còn mặt mũi gì nữa?"
Ngưu Lệ kiên quyết: "Nhưng đã có người chết rồi. Cho dù chúng ta không bắn, báo chí cũng sẽ đưa tin thôi. Chi bằng hy sinh vài người, tiêu diệt lũ cướp, như vậy còn cứu được nhiều người hơn. Nếu để chúng trốn qua biên giới sang Myanmar, chúng ta không thể làm gì được nữa. Lúc đó, cấp trên trách phạt, chúng ta cũng chẳng thoát được. Hơn nữa, chiếc trực thăng này là chúng ta tạm mượn của đội 119 ở biên giới. Nếu để mất, đội trưởng định ăn nói thế nào với tướng Bành?"
Nghe đến tên tướng Bành, đầu Trần Kiến Phong như muốn nổ tung. Nhắc đến vị tướng này, ai trong ngành cũng biết đó là người vừa bủn xỉn, vừa thích bảo vệ "người nhà." Nếu không phải vì gấp rút, ông chẳng đời nào mạo hiểm liên hệ đội 119 để xin trợ giúp. Thật không ngờ, người nghe máy lại là một thanh niên ông chưa từng gặp. Càng kỳ lạ hơn, đội 119 đồng ý cho mượn trực thăng mà không chút đắn đo.
Lúc đó chỉ nghĩ đến việc kéo dài thời gian để đối phó bọn cướp, giờ nghĩ lại, đúng là tự rước họa vào thân.
"Mẹ kiếp, đúng là đầu óc bị lừa đá mà!" Trần Kiến Phong cắn răng hối hận.
Đúng lúc này, một tiếng súng nặng nề vang lên bên tai ông.
Ba tên cướp vẫn đang tiến về phía tòa nhà, nhưng cảnh sát bất ngờ nổ súng, viên đạn găm thẳng vào vai tên thấp lùn.
Tên có vết sẹo trên mặt lập tức phản ứng, kéo chốt súng, điên cuồng xả đạn đáp trả, đồng thời ép nhóm con tin lao vào tòa nhà văn phòng.
Số con tin còn lại được cảnh sát cứu thoát và nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Đội còn lại lập tức triển khai bao vây, tiến vào tòa nhà văn phòng.
Trần Kiến Phong tức giận quát lớn: "Ai đã nổ súng?"
Các cảnh sát đều lắc đầu phủ nhận.
Ông quay sang nhìn Ngưu Lệ, cô vội vàng giơ tay xua xua: "Tôi có ý định đó thật, nhưng vừa rồi tôi vẫn đứng cạnh đội trưởng mà, làm sao có cơ hội nổ súng được chứ?"
Trần Kiến Phong chống tay lên hông, đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Tình hình trước mắt, con số thương vong của con tin ít nhất phải hơn tám người. Trách nhiệm nặng nề như vậy, ông làm sao gánh nổi?
-còn tiếp-