Không còn đường thoát, mấy tên cướp bắt đầu vào trong chùa. Tên cầm đầu là một gã mặt mày hung tợn với vết sẹo dài trên má trái, hắn bắn một phát súng chỉ thiên, giọng dữ tợn quát lớn: "Tất cả mấy đứa còn sống, mau cút ra đây, tập trung hết vào giữa!"
Bên trong chùa vang lên tiếng la hét kinh hoàng. Tất cả mọi người, bất kể nam nữ, đều hoảng loạn ôm đầu.
"Mau lên! Mẹ chúng mày!" Tên mặt sẹo gầm lên. Tên đứng phía sau, quấn khăn trên đầu, cầm khẩu HK-UMP cỡ nòng 45mm, đập mạnh báng súng xuống đất rồi xả một tràng đạn.
Vỏ đạn kim loại rơi xuống đất, tóe lửa sáng lóa.
Mọi người hét lên chạy ra giữa, ôm đầu co rúm lại. Một vài người sợ đến mức tè cả ra quần.
Mùi khai khó chịu của nướ© ŧıểυ tràn vào không khí.
Gã đàn ông thấp lùn tức giận chửi rủa vài câu rồi đá mạnh vào một người đàn ông đang run rẩy nằm trên đất: "Ngoan ngoãn đi! Đừng có mà giở trò!"
Tống Thanh Hà và Bạch Nhất Ngạn cũng bị đẩy vào đám đông, đứng ở rìa ngoài cùng. Cô siết chặt hai bàn tay lại, lo lắng ngước lên nhìn Nhất Ngạn. Nhưng ngoài dự đoán của cô, cậu thiếu niên vẫn bình tĩnh như không, gương mặt chẳng khác gì ngày thường, thậm chí còn nở một nụ cười trấn an.
Thanh Hà nghĩ thầm, chẳng lẽ cô còn không bằng một cậu thiếu niên chưa đầy đôi mươi? Nghĩ vậy, cô cố gắng lấy lại dũng khí, khẽ nở một nụ cười đáp lại.
Nụ cười của Thanh Hà rất đẹp, như ánh mắt trời xuyên qua tầng mây, trong trẻo, dịu dàng, tựa hồ có thể xua tan mọi u ám. Khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa vặn như tác phẩm hoàn hảo, từng chi tiết đều là điểm nhấn nổi bật. Nhưng vì cô quá đỗi trầm lặng, không có vẻ đẹp lộng lẫy gây chú ý, nên nếu không để tâm, rất khó nhận ra rằng bên cạnh mình lại có một người đẹp đến vậy.
Ở trong tình thế hiểm nguy, Bạch Nhất Ngạn vẫn có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu chống cằm, thong thả ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cô giáo trẻ.
Ừm… da rất trắng, eo lại rất nhỏ, chắc cậu chỉ cần dùng hai tay là ôm trọn được…
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến Thanh Hà cảnh giác. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi bất ngờ nhận ra ánh mắt của Nhất Ngạn. Chạm phải cậu nhìn ấy, cô bất giác sờ lên má mình: "Trên mặt cô có gì à? Sao em nhìn chằm chằm thế?"
"Chỉ là dính chút bụi thôi." Nhất Ngạn nói một cách tự nhiên, rồi vươn tay ra, nhẹ nhàng lau thứ gì đó trên mặt cô.
Rút tay về, cậu không kìm được mà khẽ xoa ngón tay.
Châc, cô ấy không trang điểm mà da lại mịn màng thế này.
Mặt Thanh Hà nóng lên, làn da trắng muốt của cô thoáng nhuốm sắc hồng. Biểu cảm thẹn thùng ấy làm cô trông giống như một thiếu nữ mới lớn, chưa từng trải sự đời. Điều này khiến Nhất Ngạn cảm thấy thú vị, khóe môi cậu bất giác cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
Bên ngoài, giọng nói từ loa phóng thanh vang lên. Một sĩ quan cảnh sát vũ trang mặc áo chống đạn đang nấp sau một tòa nhà, lớn tiếng kêu gọi: "Người ở bên trong nghe đây! Lập tức thả con tin! Tòa án sẽ xử khoan hồng. Nếu các người cố tình chống đối, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp mạnh."
Bạch Nhất Ngạn thầm chửi: "Đồ ngu."
Quả nhiên, gã đàn ông có vết sẹo trên má bắn một phát súng lên trần nhà, gầm lên: "Trong vòng nửa tiếng, chuẩn bị một chiếc trực thăng cho chúng tao. Muộn một phút, tao sẽ gϊếŧ một con tin!"
Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang giật lấy loa phóng thanh, lớn tiếng đáp: "Điều đó là không thể! Chúng tôi không thể chuẩn bị trực thăng được ."
Gã đàn ông có vết sẹo trên má kéo một người phụ nữ tóc ngắn ra trước cửa chùa, kéo chốt súng rồi bắn liên hồi. Áo sơ mi trắng của người phụ nữ loang đầy những vệt máu đỏ thẫm, cô ngã xuống vũng máu. Trước khi chết, đôi mắt cô vẫn trợn trừng đầy sợ hãi, hai tay cố gắng với ra khỏi ngưỡng cửa.
Tiếng la hét hoảng loạn lại vang lên không dứt.
Gã thấp lùn lớn tiếng: "Đừng nói nhảm! Nếu trong vòng nửa tiếng mà không thấy trực thăng, chúng tao sẽ ra tay ngay lập tức !"
Sự im lặng chết chóc lan tỏa khắp không gian.
Mùi thuốc súng nồng nặc khiến Tống Thanh Hà cảm thấy khó chịu. Cơ thể vốn yếu ớt của cô không chịu được mùi hôi nồng đậm này trong thời gian dài, khiến hơi thở trở nên gấp gáp. Thanh Hà lảo đảo, cả người nghiêng sang một bên và ngã vào một vòng tay xa lạ.
Sự ấm áp và rắn chắc từ cánh tay đó mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cong cong ý cười của Bạch Nhất Ngạn. "Cô giáo không sao chứ?"
Thanh Hà vội vã rời khỏi vòng tay của cậu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt ấy như chứa một hồ nước xuân ấm áp, chỉ cần nhìn thêm chút nữa cô sợ mình sẽ chìm sâu vào đó. Một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cô, nhưng nụ cười lại mang theo vẻ dịu dàng và cảm xúc đến kỳ lạ.
Khi Thanh Hà còn đang bối rối, giọng nói từ loa phóng thanh bên ngoài lại vang lên:
"Những người bên trong nghe đây! Chúng tôi không có cách nào chuẩn bị trực thăng, nhưng có thể cung cấp một chiếc xe."
Tên quấn khăn đầu kéo một cô gái trẻ nằm dưới đất lên, ném mạnh cô ra ngoài. Cô gái lăn qua bậu cửa, lăn tròn vài vòng trên đất rồi ngã xuống bậc thềm, kinh hoàng bò ra khỏi chùa. Những viên đạn lạnh lẽo xuyên qua tứ chi cô, không bắn vào chỗ chí mạng nhưng đủ để khiến cô đau đớn tột cùng.
Cô vừa bò, những viên đạn kim loại lạnh lẽo vừa tiếp tục xuyên vào cơ thể. Cô bò được khoảng 10 mét, ra khỏi cửa chùa và cuối cùng gục xuống ở giữa quảng trường.
Trên mặt đất kéo dài một vệt máu dài, bắt đầu từ cửa chùa, lan đến giữa quảng trường.
Khung cảnh ấy khiến ai cũng phải rùng mình kinh sợ.
Hắn cố ý làm vậy.
Trong lòng Thanh Hà dâng lên nỗi phẫn nộ không thể diễn tả bằng lời. Cô cắn chặt răng, khóe mắt đã nhòe đi bởi những giọt nước mắt, không dám nhìn cơ thể cô gái ngoài quảng trường đang bị bắn đến nát bươm.
Gã đàn ông có vết sẹo trên má bắn một phát lên trời, gầm lên: "Cho các người thêm nửa tiếng nữa!"
Nói xong, hắn đóng sập cửa chùa lại.
-còn tiếp-