Lý Sơ Nghiêu theo Quỳnh thúc bước vào viện của lão phu nhân, vừa đi vừa nghe thấy tiếng cười nói vang vọng từ bên trong, Quỳnh thúc ra hiệu cho hắn dừng lại.
“Nhị công tử, người chờ ở đây một lát, lão nô sẽ vào xin ý kiến lão phu nhân.”
“Vậy làm phiền Quỳnh thúc rồi.” Liễu Sơ Nghiêu mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa vô hại.
Quỳnh thúc bắt gặp ánh mắt ấy, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát. Không hiểu vì sao, nhị thiếu gia càng ôn hòa lễ độ, ông ta càng thấy bất an. Ông ta cúi người hành lễ, sau đó xoay người bước vào trong phòng.
Khi rẽ vào phía bên phải, Quỳnh thúc khẽ liếc nhìn Lý Sơ Nghiêu. Đối phương vẫn giữ nét mặt dịu dàng, ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Ông ta thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là mình quá đa nghi rồi.
Đợi bóng Quỳnh thúc khuất hẳn, Lý Sơ Nghiêu khẽ nhếch môi cười lạnh, hàng mi rũ xuống che đi tia sóng ngầm trong đáy mắt.
Lão phu nhân ư? Hừ, chẳng qua cũng chỉ là kẻ trọng sĩ diện và thực dụng mà thôi.
Kiếp trước, Quỳnh thúc báo lại với lão phu nhân rằng hắn ngã nước mất trí nhớ nhưng hành động khác thường. Lão phu nhân gặp hắn một lần, xác định hắn chẳng còn tâm tư gì khác, liền cho người đưa hắn về viện cũ.
Kiếp này, hắn tự mình bước vào, chưa kịp để Quỳnh thúc nắm được nhược điểm. Để xem lần này lão phu nhân sẽ xử lý ra sao.
Một lát sau, Quỳnh thúc quay lại, ý bảo Lý Sơ Nghiêu theo mình vào phòng.
Lão phu nhân là người tin Phật, trong phòng đặt một lư hương lớn trước bàn thờ. Bà ngồi ở vị trí bên phải dưới tượng Bồ Tát, nếu bỏ qua đôi mắt đầy toan tính, thoạt nhìn bà giống như một bà lão hiền từ, phúc hậu.
Lão phu nhân vận bộ y phục gấm màu đỏ thẫm, trên đó thêu hoa văn chìm vô cùng tinh xảo. Cổ và cổ tay bà đeo đầy trang sức bằng vàng, từng đường nét rõ ràng, tinh tế. Bộ trang phục này e rằng khắp Nghiệp Thành chỉ có một bộ duy nhất.
Bà thong thả lần chuỗi hạt trên tay, ánh mắt chăm chú dừng trên người Lý Sơ Nghiêu.
“Tôn nhi bái kiến tổ mẫu.” Lý Dơ Nghiêu cúi người thi lễ.
Theo lễ nghi ở Xuyên Châu, con cháu chỉ cần cúi chào khi thỉnh an trưởng bối, không cần phải quỳ.
Kiếp trước, hắn không hiểu điều này, nên đã quỳ lạy một cách vô ích, còn rối rít cảm kích nữa.
“Nghiêu nhi có lòng rồi, ngồi đi.” Lão phu nhân vừa nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Quỳnh thúc. Ông ta hiểu ý, lập tức cho người mang ghế đến.
Lý Sơ Nghiêu cũng không khách khí, chỉ là hắn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì chính thê của phụ thân hắn, Trương Hương Lan, đã lên tiếng.
“Nghiêu nhi lần này ra ngoài về, xem ra đã trưởng thành hơn nhiều, cả cái tính nhút nhát, ấp úng trước kia cũng sửa được rồi.”
Trương Hương Lan mặc một bộ lụa là sặc sỡ, tóc búi kiểu Lăng Vân (1) cao sang, khiến chiếc cổ trắng ngần trông càng thêm thanh thoát.
Nàng ta tuy là chính thất, nhưng xuất thân từ một gia đình nhỏ. Nếu không nhờ gương mặt xinh đẹp cùng việc hạ sinh trưởng tử Lý Thường Duy, vị trí chính thê này vốn dĩ sẽ thuộc về nhị di nương.
Đáng tiếc, nhị di nương không có phúc phận sinh con trai, chỉ sinh được một nữ nhi, năm ngoái vừa tròn mười sáu đã gả đi nhà chồng.
Ở Xuyên Châu, nữ tử mười lăm tuổi đã có thể lập gia đình, riêng song nhi thường muộn hơn một chút. Nếu quá mười tám mà vẫn chưa xuất giá, sẽ bị người đời chê cười.
Nghĩ đến đây, Lý Sơ Nghiêu bất giác nhớ tới Tô Ngự năm nay vừa tròn mười sáu, còn thân thể này của hắn lớn hơn Tô Ngự ba tuổi.
Lý Sơ Nghiêu khẽ nhíu mày, cảm giác Trương Hương Lan sắp gây khó dễ cho mình, hắn lập tức đứng dậy, mỉm cười nói: “Người đây chắc là mẫu thân rồi, Nghiêu nhi bị ngã xuống nước, quên hết chuyện trước kia, nhất thời chưa nhận ra, xin mẫu thân trách phạt.”
“Ngươi thực sự không nhớ gì sao?” Trương Hương Lan giấu tay vào trong ống tay áo, ngón tay siết chặt, sống lưng thẳng tắp, lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Vâng, thật ạ, đại phu nói có lẽ cả đời này cũng khó mà hồi phục.” Lý Sơ Nghiêu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, trong đôi mắt thấp thoáng nét cô đơn.
“Thôi thôi, đừng nhắc chuyện khiến Nghiêu nhi đau lòng nữa.” Lão phu nhân nghe thấy giọng điệu gay gắt của Trương Hương Lan, lạnh lùng liếc nàng ta một cái rồi phất tay bảo: “Không nhớ thì đừng nghĩ tới nữa.”
“Đúng vậy, Nghiêu nhi mới khỏi bệnh, tỷ tỷ lại truy hỏi gắt gao như vậy, không biết còn tưởng tỷ có liên quan đến chuyện Nghiêu nhi rơi xuống nước đấy.” Nhị phu nhân nãy giờ ngồi im bỗng lên tiếng, lời nói mềm mỏng nhưng từng chữ đều sắc bén.
Lão phu nhân vẫn thản nhiên như không nghe thấy gì.
“Ngươi là cái thá gì chứ, chuyện trong đại trạch này đều do ta quản lý. Ta thân là mẫu thân, quan tâm đến nó còn phải qua miệng ngươi sao?” Trương Hương Lan tức giận, ngực phập phồng, lửa giận ngùn ngụt. Nàng ta vốn chẳng ưa gì dáng vẻ thục nữ của nhị phu nhân.
“Im miệng! Các ngươi coi ta chết rồi hay sao?” Lão phu nhân vỗ mạnh xuống bàn, sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt đầy sắc lạnh.
Toàn bộ nội đường tất cả thê thϊếp đều sợ đến co rúm nguời như chim cút, cúi đầu không ai dám lên tiếng.
Lý Sơ Nghiêu thầm cười nhạt, lão phu nhân xuất thân từ tướng phủ, cho dù là dòng thứ được nâng lên làm chính thất, nhưng khí thế của bà thì trong đám phụ nữ nơi hậu viện thành Nghiệp không ai sánh bằng.
“Tổ mẫu đừng giận, đều là lỗi của Nghiêu nhi.” Lý Sơ Nghiêu đứng dậy, khom người cúi đầu, cung kính hết mực.
“Nghiêu nhi đi nghỉ ngơi đi. Quỳnh thúc, đưa nhị thiếu gia về phòng.” Lão phu nhân mặt không đổi sắc, hoàn toàn không bị thái độ của hắn lay động.
“Dạ.” Quỳnh thúc tiến lại bên cạnh Lý Sơ Nghiêu, làm động tác mời: “Nhị thiếu gia, mời.”
“Tổ mẫu, Nghiêu nhi xin cáo lui.” Lễ nghi chu toàn, đến mức không thể bắt bẻ.
-----------------------------------------------------------------------------
(1): Búi tóc kiểu Lăng Vân là kiểu tóc cổ điển của quý tộc Trung Hoa, đặc trưng bởi búi tóc cao trên đỉnh đầu, tạo hình mềm mại và cao quý như mây. Tóc được uốn nhẹ nhàng, phồng lên để tôn lên vẻ thanh thoát, kết hợp với phụ kiện như trâm cài và vòng ngọc để làm nổi bật địa vị và khí chất. Kiểu tóc này phù hợp với trang phục lộng lẫy, thể hiện sự thanh nhã và quyền quý của người phụ nữ.