Khu vực phồn hoa nhất của Nghiệp Thành.
Lý Sơ Nghiêu nhìn thấy chủ tớ Tô Ngự bước vào khách điếm, trong lòng như được uống một viên thuốc an thần. Hắn ngẩn người nhìn theo một lát, sau đó xoay người, men theo ký ức của kiếp trước mà tìm đến một con phố quen thuộc.
Nghĩ đến nhà họ Lý ở Nghiệp Thành, ngón tay Lý Sơ Nghiêu khẽ siết chặt, ngón cái vô thức vuốt nhẹ khớp ngón trỏ, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu. Đời trước hắn thật ngây thơ khi tin vào vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa của gia đình này.
Quả nhiên, hắn vừa đến phố Vinh Hưng thì đã thấy quản gia Quỳnh thúc đang dẫn người đi tìm hắn. Trên khuôn mặt nhăn nheo kia, giữa đôi mày thấp thoáng vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn.
“Còn sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, hiểu chưa?” Quỳnh thúc hất tay áo, giọng nói trầm đυ.c, phân phó bọn gia đinh đứng sau.
“Dạ.” Đám gia đinh run rẩy đáp lời, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng.
“Còn không mau đi tìm!” Sắc mặt Quỳnh thúc cực kỳ khó coi.
Đám gia đinh lập tức tản ra, chạy vào từng con ngõ nhỏ.
Lý Sơ Nghiêu đứng trong góc khuất, tường chắn mất tầm nhìn của đối phương. Hắn đưa tay trái nắm chặt cổ tay phải, đôi mắt trở nên âm u. Hắn đã đến sớm hơn kiếp trước một khắc, không ngờ lại được chứng kiến “màn kịch hay” này!
Phố Vinh Hưng từ trước đến nay luôn nhộn nhịp hơn những nơi khác. Tiếng rao bán ồn ã, người qua lại tấp nập, chẳng ai chú ý đến sự bất thường ở góc phố.
Lý Sơ Nghiêu lách qua con hẻm nhỏ, tránh đám người kia rồi đi vòng ra con phố chính. Khuôn mặt hắn trở lại vẻ ôn hòa thường thấy, chậm rãi hòa vào dòng người qua lại.
Kiếp trước hắn không hề quen biết Quỳnh thúc. Sau khi được đưa về nhà họ Lý, có lẽ do “mất trí nhớ” cộng thêm khả năng kiếm tiền của mình, nên gia đình này luôn tỏ ra quan tâm hắn.
Nhưng thực chất, nhị công tử nhà họ Lý khi còn sống cũng chẳng được yên ổn gì, nếu không đã chẳng một mình lạc đến nơi hoang vu rồi rơi xuống nước, trở thành cơ thể này.
Hắn muốn xem xem kiếp này bọn họ sẽ diễn vở kịch này như thế nào!
Lý Sơ Nghiêu thản nhiên đi ngang qua Quỳnh thúc, khóe mắt lướt qua vẻ mặt kinh ngạc và khó tin của đối phương. Hắn khẽ hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt — kiếp trước hắn ngốc nghếch đến mức nào chứ?
Hắn bước đến một sạp hàng ven đường, tiện tay cầm lên một bức tượng gỗ nhỏ.
“Công tử thật tinh mắt! Đây là món bán chạy nhất của ta đấy. Ngài sờ thử xem, không chỉ làm quà tặng, mà bản thân ngắm nghía chơi đùa cũng đáng giá lắm!” Chủ quán rất biết nói chuyện, có vẻ cũng rất tự tin về món đồ của mình.
Lý Sơ Nghiêu ban đầu chỉ định đứng xem, nhân tiện chờ Quỳnh thúc tìm đến, nhưng khi nhìn kỹ bức tượng nhỏ kia — con cáo được chạm trổ tinh xảo, sống động như thật, hắn lại bất giác nhớ đến Tô Ngự.
“Có thể chạm khắc hình người không?”
“Đương nhiên là được! Công tử anh tuấn thế này, định khắc hình của mình sao?”
Lý Sơ Nghiêu khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn mang ý cười: “Thôi vậy. Lần sau ta sẽ đưa người ấy đến đây. Gói cái này lại cho ta.”
“Được ngay!” Chủ quán tưởng là người trong lòng hắn nên không hỏi thêm, chỉ cười nói: “Tám văn tiền thôi ạ.”
Lý Sơ Nghiêu trả tiền, cầm lấy món đồ rồi tiếp tục dạo bước.
Cách đó không xa, Quỳnh thúc như chợt bừng tỉnh. Lão vội vàng chen qua đám đông, đẩy mạnh những người chắn trước mặt rồi đuổi theo bóng lưng của Lý Sơ Nghiêu.
“Làm gì thế hả! Vội đi đầu thai à?” Người bị đẩy bất mãn mắng to.
Người bên cạnh kéo áo hắn, khẽ nói: “Nhìn kỹ lại đi, đó là quản gia nhà họ Lý đấy!”
Ai mà chẳng biết nhà họ Lý — danh gia vọng tộc nổi tiếng bậc nhất ở Nghiệp Thành. Đắc tội với nhà đó, chết lúc nào cũng không biết.
…
Lý Sơ Nghiêu nghe thấy tiếng động phía sau nhưng chẳng mấy bận tâm, hắn đi thẳng vào một tửu lâu.
“Khách quan dùng gì ạ?” Tiểu nhị tươi cười đón tiếp rồi nhiệt tình gợi ý: “Trên lầu có nhã gian đấy.”
“Không cần đâu, ngồi đại sảnh là được rồi.”
Nụ cười của tiểu nhị thoáng khựng lại, ánh mắt kín đáo quan sát hắn từ đầu đến chân rồi mới dẫn hắn đến một bàn trống. Sau khi gọi món, tiểu nhị mới rời đi.
Tửu lâu làm ăn khấm khá, đại sảnh tầng một người đông ồn ào, ngôn từ thô tục, chẳng hề hợp với vẻ ngoài của Lý Sơ Nghiêu.
Nhưng hắn lại nghe rất hứng thú. Người đông miệng lưỡi cũng nhiều, thông tin vì thế mà không thiếu.
Một gã đàn ông vạm vỡ, mặt bóng nhẫy mỡ, cởi trần để lộ cơ bắp cuồn cuộn, nói to: “Nghe gì chưa? Nhị công tử nhà họ Lý gặp chuyện rồi.”
“Ê này, tên đồ tể nghèo kia, đừng ăn nói bừa bãi! Cẩn thận sau này thịt heo bán chẳng ai mua đấy.”
“Thôi đi, thầy lang giả mạo nhà ngươi! Ta nghe bà tử Hoàng chuyên đi mua thức ăn cho nhà họ Lý nói đấy, còn giả được sao?”
Thầy lang giả còn định cãi lại thì vô tình thấy người đứng ở cửa. Hắn vội kéo gã đồ tể lại, thì thầm: “Đừng nói nữa, người nhà họ Lý kìa!”
Gã đồ tể ngớ người, bực bội đảo mắt một vòng, bốc một hạt đậu phộng ném vào miệng, nhai rôm rốp rồi uống cạn một ngụm rượu, giọng điệu đầy châm biếm: “Haizz, làm nghề mổ heo như ta, bao nhiêu mạng heo, sau này không biết có gặp báo ứng hay không.”
Thầy lang giả đành ôm đầu ngao ngán. Cái tên bạn tốt của hắn, lúc châm chọc người khác thì chẳng khác gì mấy mụ đàn bà lắm điều.
Lý Sơ Nghiêu không khỏi bật cười, kiếp trước khi hắn bị truy sát chạy trốn, may nhờ gã đồ tể họ Tạ này giả vờ không nhìn thấy hắn, nếu không làm sao có cơ hội gặp được Tô Ngự…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Sơ Nghiêu thoáng trầm xuống.