Mạt Thế: Tôi Có Một Hệ Thống Thiện Nhân!

Chương 12

Khi Tô Niệm lật giở từng trang sách, thời gian ở đây dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt, nhưng cũng tựa như đã kéo dài rất lâu. Cô nhanh chóng đọc xong cuốn sách, và nội dung của nó dần hình thành rõ ràng trong đầu cô.

Trong sách, nữ chính Diệp Vi Vi tỉnh dậy và phát hiện ra thế giới vốn bình thường đã xảy ra biến đổi kinh hoàng. Bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, trên đường phố đầy rẫy những tang thi mặt mày dữ tợn. Lo lắng cho cha mẹ ở nhà, cô ấy quyết định rời khỏi trường học để trở về xem tình hình.

Trên đường đi, cô gặp nam chính Cố Dịch Thần. Hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, rồi dần dần tin tưởng lẫn nhau, cuối cùng nảy sinh tình cảm.

Trong hành trình này, họ phải đối mặt với sự phản bội từ người thân, bạn bè, và những thử thách cam go, nhưng cuối cùng đã cùng nhau vượt qua tất cả.

Sau đó, Diệp Vi Vi trở về đoàn tụ với cha mẹ và trải qua một khoảng thời gian yên bình. Nhưng rồi, nhân vật phản diện lớn nhất của câu chuyện xuất hiện.

Phản diện Thư Dĩ Mặc tin rằng tận thế là một hình thức tiến hóa của thế giới, và những kẻ biến thành tang thi mới là loài sinh vật tiến hóa thành công. Còn con người như họ chỉ là những sản phẩm thất bại. Không cam lòng với số phận, hắn tiến hành nghiên cứu tang thi và chế tạo ra một loại khí độc. Khi khí độc này được phun vào không khí, các tang thi sẽ tiến hóa thêm 2-3 cấp. Trong khi đó, những con người chưa biến thành tang thi sẽ ngay lập tức bị tang thi hóa khi hít phải.

Để cứu thế giới, Diệp Vi Vi và Cố Dịch Thần, đã đấu trí đấu dũng với Thư Dĩ Mặc, cuối cùng gϊếŧ chết hắn và tiêu hủy toàn bộ khí độc cùng tài liệu nghiên cứu liên quan.

Câu chuyện của cuốn tiểu thuyết kết thúc tại đây. Các trang sách còn lại đều trống trơn, không có bất kỳ nội dung nào tiếp theo.

Tô Niệm cuối cùng cũng phát hiện một dòng chữ nhỏ ở góc khuất. Cô cúi xuống nhìn, biểu cảm trên mặt thoáng chốc trống rỗng.

"Chưa hoàn thành, mời đợi phần tiếp theo..."

Sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần, cô buộc phải chấp nhận một sự thật: cuốn tiểu thuyết này vẫn chưa kết thúc.

Khi đọc xong cuốn tiểu thuyết, đầu óc mơ hồ của Tô Niệm như bị thứ gì đó gõ mạnh. Những ký ức bị phong tỏa sâu trong tâm trí đột nhiên trào dâng như một cơn sóng, từng cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu cô, nhanh chóng lướt qua như một cuốn phim.

Cùng với những ký ức đó, đôi mắt vốn có phần đờ đẫn của cô bỗng trở nên sáng rõ và tinh tường.

Cô đã nhớ ra!

Cô đã chết rồi!

Sau khi chết, cô xuyên không đến thế giới này. Ban đầu, khi vừa nhập vào cơ thể trong bụng mẹ, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện ở kiếp trước. Nhưng càng ở trong bụng mẹ lâu, ký ức càng trở nên mơ hồ. Đến khi được sinh ra, toàn bộ ký ức về kiếp trước đã hoàn toàn biến mất.

Sau đó, cô lớn lên như một đứa trẻ sơ sinh bình thường, được cha mẹ yêu thương chăm sóc, sống hạnh phúc đến tận bây giờ. Nhưng không hiểu vì lý do gì, tất cả ký ức kiếp trước lại ùa về cùng một lúc.

Với sự trở lại của ký ức, Tô Niệm nhanh chóng nhận ra cuốn tiểu thuyết mà cô vừa đọc “Sinh Tồn Nơi Tận Thế”, chính là cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc trước khi chết ở kiếp trước.

Và nơi mà câu chuyện dừng lại chính là vị trí mà cô đã đọc khi đó.

Nhận ra điều này, cùng với những manh mối mà cô thu thập được từ trước, cô biết mình đã xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết này.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Tô Niệm liền giật mình mở bừng mắt. Trước mắt cô là bóng tối bao trùm, nhưng cô biết mình đang nằm trên giường. Dù bị bao phủ bởi bóng tối, cô không hề cảm thấy hoảng sợ.

Cô bật đèn ngủ bên cạnh, sau đó ngồi dậy, kéo chăn mỏng ra, xỏ dép rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Cô cầm chiếc cốc trên bàn trà, bước tới máy lọc nước, rót cho mình một cốc, rồi thẫn thờ ngồi xuống ghế sofa, đắm chìm trong suy nghĩ.

Lượng thông tin ập vào đầu quá nhiều khiến phản ứng của Tô Niệm trở nên chậm chạp đáng kể.