Niềm vui của Tiểu Yên, Tô Niệm hoàn toàn không hay biết. Sau khi đặt xong đơn hàng hạt giống, cô định tắt trang trò chuyện, nhưng rồi động tác chợt khựng lại. Cô chợt nhớ đến giấc mơ kia và nảy ra ý nghĩ muốn thử nghiệm. Liệu nếu cô nói với người khác về việc tận thế sắp đến, sẽ có phản ứng gì? Có điều gì kiêng kỵ không? Hay thậm chí là không thể nói ra?
Tôi là Tiểu Nấm: [Haizz, mấy ngày nay cứ mơ mãi, lần nào cũng mơ thấy tận thế sẽ đến trong một tháng nữa. Tôi định tự mua ít hạt giống, sau này nếu thực sự tận thế xảy ra, ít nhất cũng có rau tươi mà ăn.]
“Phụt—!”
Đúng lúc này, Tiểu Yên vừa hoàn thành công việc, cầm cốc nước lên uống thì nhìn thấy đoạn tin nhắn đó. Cô kinh ngạc đến mức phun cả nước ra, làm ướt màn hình máy tính trước mặt.
Cô vội vàng cuống quýt rút giấy ăn bên cạnh, lau sạch những vệt nước trên màn hình.
Nhìn lại đoạn trò chuyện trên màn hình không có gì thay đổi, Tiểu Yên nhanh chóng đáp lại.
Tiểu Yên: [Chị yêu ơi, mơ thường là trái ngược với thực tế mà! Hãy tin vào nhà nước nhé!]
Tiểu Yên không để tâm lắm đến tin nhắn của vị khách này. Trong số những khách hàng cô từng gặp, đây vẫn là trường hợp rất bình thường.
Trước đây, cô thậm chí còn gặp một người tự xưng là “thần nông tái thế”, yêu cầu cô tặng miễn phí hạt giống, hứa hẹn rằng khi trở lại thần vị, nhất định sẽ giúp cô cùng thăng thiên.
Vì vậy, khi nhìn thấy một người chỉ vì mơ thấy tận thế mà mua hạt giống để trồng rau, ban đầu cô có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó chỉ đáp vài câu trấn an.
Tôi là Tiểu Nấm: [Tôi đương nhiên tin rồi. Làm vậy chỉ để đảm bảo trong giai đoạn đầu tận thế có thể sống sót, không phải ra ngoài vì đói. Trong tình trạng đó mà ra ngoài, gặp phải zombie thì chắc chắn không sống nổi.]
Tiểu Yên: [Thế thì tốt quá, chị yêu!]
Tiểu Yên trả lời xong tin nhắn, nhìn đoạn tin của người mua hàng, cảm thấy người này nói rất có lý. Nếu thật sự tận thế xảy ra, mà trong nhà không chuẩn bị sẵn đồ ăn, e rằng giai đoạn đầu của tận thế sẽ rất khó sống sót.
Nghĩ như vậy, cô không kìm được mà mở lại trang vừa đóng. Trên đó hiển thị đúng là một tiểu thuyết về tận thế. Nữ chính trong truyện, vì tận thế ập đến bất ngờ, trong nhà không có gì để ăn, bị ép phải ra ngoài tìm thức ăn. Chính vì vậy mà đυ.ng phải một con tang thi đáng sợ, suýt chút nữa mất mạng. Cuối cùng, vào thời khắc nguy hiểm, “bàn tay vàng” phát huy mới gϊếŧ được con tang thi.
Cô không cho rằng mình là nhân vật chính, nếu gặp phải tình huống như vậy, kết cục của cô rất có khả năng là chết dưới tay tang thi.
Nghĩ đến kết quả đáng sợ đó, ý muốn tích trữ đồ vốn đã dâng lên sau khi đọc tiểu thuyết tận thế của cô lại càng không thể ngăn cản. Hơn nữa, trong nhà cũng không còn nhiều đồ ăn, vì vậy cô lập tức mở ứng dụng mua sắm, cho hàng loạt các món nhu yếu phẩm vào giỏ hàng, rồi trực tiếp thanh toán.
Sau khi thanh toán xong, cô bất giác cảm thấy an tâm hơn.
Ở một nơi khác, Tô Niệm nhìn lại đoạn tin nhắn, với suy nghĩ “nhắc nhở được ai hay người đó”. Cô cũng biết khả năng cao lời nói của mình sẽ bị xem là điên rồ, thêm nữa bản thân cô cũng không chắc chắn liệu cảnh trong giấc mơ có thực sự xảy ra hay không. Vì vậy, cô chỉ nhắc khéo một chút. Nếu đối phương thật sự vì lời cô nói mà vô thức mua thêm chút đồ ăn khi đi mua sắm, thì cũng xem như tốt.
Sau đó, cô mở ứng dụng mua sắm siêu thị, bắt đầu đặt hàng các loại thực phẩm đông lạnh: bánh bao đông lạnh, hoành thánh đông lạnh mua cả chục thùng; bánh bao ăn liền, chả giò cũng mua năm, sáu thùng. Ngoài ra còn có rất nhiều cá viên, tôm viên, bò viên, thanh cua, rồi thịt bò cuộn, thịt cừu cuộn.
Cô còn dự định mua thêm một ít thịt gà, vịt, cá, bò, cừu, lợn, tốt nhất là loại vừa gϊếŧ mổ xong. Như vậy, khi cho thẳng vào tủ đông có thể bảo quản được rất lâu.
Những thứ này cô không định mua trực tuyến mà dự tính tự lái xe đến chợ đầu mối gần nhà để mua.
Hiện tại thời gian cũng đã muộn, nếu đi chợ đầu mối thì phải đợi đến ngày mai.
Hôm nay bận rộn cả ngày, cơ thể và tinh thần của cô cũng đã mệt mỏi, vì vậy sau khi rửa mặt chải đầu, cô đi ngủ ngay.
Tô Niệm biết rằng mình đang mơ. Cô cảm nhận được cơn đói quen thuộc cùng cổ họng khô khốc, ý thức được rằng chẳng bao lâu nữa, cô sẽ ra ngoài tìm thức ăn.
Nhưng điều khác biệt so với những giấc mơ trước đây là, lần này cô đang ngồi trước bàn học. Trên bàn có một cuốn sách, bìa đen, trên đó được viết bằng bốn chữ thư pháp phóng khoáng: “Sinh tồn nơi tận thế”.
Không cưỡng lại được, cô vươn tay ra mở cuốn sách đó.