Tôi Giả Mù, Anh Ta Giả Què

Chương 8

Tiết Khải nuốt nước bọt, cụp mắt cúi đầu, lách qua bên cạnh Tạ Diên Khanh mà rời đi.

Người đẩy xe lăn Triệu Kỷ thu lại ánh mắt, đẩy nhẹ gọng kính mỏng trên sống mũi, bước lên trước một bước và gõ cửa phòng bệnh.

“Ai đấy?”

Giọng nói bất mãn vang lên, Tạ Sưởng quay đầu nhìn về phía cửa.

Khi nhìn thấy Tạ Diên Khanh, sắc mặt anh ta vừa mới hồi phục lập tức trở nên tái nhợt lần nữa.

Tạ Sưởng nằm mơ cũng không ngờ rằng, buổi xem mắt hôm nay vốn dĩ được anh ta cố ý sắp đặt để nhìn Tạ Diên Khanh bẽ mặt, cuối cùng lại đổi vai, anh ta trở thành con khỉ bị đem ra làm trò cười trong vườn thú.

Trong lòng Tạ Sưởng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhếch miệng cười gượng để mình trông không giống một kẻ hề.

“Không phải là chú nhỏ sao? Chú đến bệnh viện.....để kiểm tra à?”

Ánh mắt anh ta không kiêng nể nhìn thẳng vào chiếc chăn trên đùi Tạ Diên Khanh. Đôi chân bị che kín khiến anh ta không thể nhìn rõ những gì được giấu dưới lớp quần tây kia thảm hại đến mức nào, nhưng anh ta từng xem qua một số trường hợp chân bị gãy trong tai nạn. Những đôi chân đó, da bị cháy sém nhăn nheo, xương lòi ra khỏi thịt, ngay cả sau khi điều trị khâu vá cũng vẫn xấu xí đến mức gây buồn nôn.

Nghe nói sau vụ tai nạn, bác sĩ đã đề nghị Tạ Diên Khanh nên cắt cụt chân nhưng anh luôn tin rằng đôi chân của mình có thể phục hồi nên đã không thực hiện phẫu thuật cắt cụt.

Cũng phải thôi, Tạ Diên Khanh tuy là con út của ông cụ nhưng lại là đứa con được sinh ra khi ông cụ đã lớn tuổi, mà mẹ của anh lại rất được ông cụ yêu thương, điều này khiến Tạ Diên Khanh từ khi sinh ra đã được nuông chiều như một đứa trẻ trời sinh.

Anh ta và Tạ Diên Khanh không cách nhau nhiều tuổi, gần như tận mắt nhìn anh lớn lên trong sự cưng chiều. Sự ghen tị trong lòng Tạ Sưởng dần dần biến thành căm ghét, anh luôn tự hỏi tại sao cùng là dòng máu của ông cụ mà cuộc sống của hai người lại khác biệt lớn đến vậy.

Tạ Diên Khanh muốn gì, ông cụ liền mua ngay thứ đó cho anh.

Còn anh ta, chỉ cần nói với ông cụ rằng mình muốn một món quà sinh nhật, nụ cười trên gương mặt ông cụ lập tức tắt ngấm, lạnh lùng nói một câu: “Muốn quà sinh nhật thì tự đi mà xin bố mẹ cháu.”

Sự thiên vị được thể hiện rõ ràng không chút che đậy.

Giờ thì tốt rồi, ông cụ bị đột quỵ, anh ta là người thừa kế chính danh của nhà họ Tạ, còn Tạ Diên Khanh lại trở thành một kẻ què đáng thương.

Cơn đau ở chân dường như dịu đi phần nào khi những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tạ Sưởng cười lạnh nói: “Để cháu nói thế này, chú nhỏ à, chân của chú mất rồi thì cứ chấp nhận đi, giữ được mạng sống là tốt rồi, không phải sao? So với mẹ chú chết trong tai nạn, thật ra chú vẫn còn may mắn đấy chứ.”

“Thế nên, đừng chữa nữa, để dành chút tiền mà sống dưỡng già đi. Dù sao thì...” Anh ta nhếch môi cười độc ác, ánh mắt đầy vẻ cay nghiệt: “Quyền thừa kế của nhà họ Tạ, giờ chẳng còn liên quan gì đến chú nữa rồi.”

“Tạ thiếu gia có cái miệng này, trách sao ra ngoài hóng chuyện thôi cũng gặp đủ vận xui.” Triệu Kỷ cười nhẹ, ánh mắt sau cặp kính nhìn thẳng vào Tạ Sưởng: “Nếu không phải ông cụ bị đột quỵ, thì quyền thừa kế này làm gì đến lượt các người. Dù sao thì các người có phải là con cháu ruột thịt của ông cụ hay không vẫn còn chưa chắc đâu. Tạ thiếu gia, anh nói tôi nói có đúng không?”

Triệu Kỷ trông nhã nhặn là thế nhưng khi sát muối vào lòng người ta thì anh ấy chưa bao giờ nương tay.

Câu nói “các người có phải là con cháu ruột thịt của ông cụ hay không” làm Tạ Sưởng tức đến choáng váng đầu óc. Anh ta phẫn nộ đạp chân một cái, vươn tay chộp lấy cốc nước trên bàn rồi ném thẳng vào Triệu Kỷ và Tạ Diên Khanh.

Kỹ năng ném của anh ta không tệ nhưng tiếc rằng khi cốc nước sắp va vào trán Tạ Diên Khanh, Triệu Kỷ đã giơ tay đẩy nhẹ, làm nó rơi chệch ra ngoài.

Những giọt nước rơi xuống từ không trung, vương vào mu bàn tay Tạ Diên Khanh. Anh hơi cúi mắt, ngón tay chạm nhẹ lên nước, sau đó dùng khăn tay lau sạch. Lông mày khẽ nhướng lên, đôi môi mỏng cong thành một nụ cười nhẹ, giọng anh trầm thấp, pha chút ý cười: “Triệu Kỷ chỉ nói vài câu thật lòng thôi mà, sao A Sướиɠ lại tức giận đến vậy? Là người từng trải và cũng là trưởng bối của cháu, chú nghĩ rằng cần nhắc nhở cháu một câu: Trong lúc dưỡng thương, nhớ giữ tâm trạng thoải mái, nếu không thì cái chân này…”

Ánh mắt anh giao với Tạ Sưởng, đồng tử ẩn hiện ý cười đầy ẩn ý: “Có thể giữ lại được không, e là khó đấy.”

“Chú nguyền rủa tôi sao?!”

“Lời nhắc tốt bụng thì sao gọi là nguyền rủa được.” Triệu Kỷ cười nhạt: “Cậu đừng có mà cắn nhầm người tốt. À phải rồi, ông chủ của tôi còn dặn đem chút đồ đến tặng cho cậu nữa.”

Anh ấy buông tay khỏi xe lăn của Tạ Diên Khanh, bước vài bước sang bên cạnh. Khi xuất hiện trở lại ở cửa, trong tay anh ấy đã cầm một chiếc xe lăn màu đen hoàn toàn mới.

Khóe miệng Triệu Kỷ cong lên, anh ấy chu đáo đặt chiếc xe lăn bên cạnh giường bệnh của Tạ Sưởng. Dưới ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi của đối phương, anh ấy mỉm cười giải thích: “Nghe nói Tạ thiếu gia bị thương ở chân, ông chủ nhà tôi lập tức đặt ngay một chiếc xe lăn mới cho cậu, giá cả không đắt, ông chủ nhà tôi chi được, Tạ thiếu gia cũng không cần lo anh ấy tiêu tiền lung tung, sau này không có tiền dưỡng già.”

Xe lăn, lại là xe lăn.

Tạ Diên Khanh có phải đang nghĩ anh ta sẽ rơi vào hoàn cảnh như mình hay không?

Chân của anh ta chỉ cần ba, bốn tháng là sẽ hồi phục thôi!

Tạ Sưởng tức điên lên, cố sức muốn lật đổ chiếc xe lăn, nhưng chưa kịp chạm vào thì chân trái của anh ta đột nhiên đập vào giá đỡ, cơn đau dữ dội bất ngờ khiến trán anh ta lấm tấm mồ hôi lạnh, cả người run rẩy co giật.

Chỉ có vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt thoát ra.

Triệu Kỷ cố nhịn cười, nhắc nhở: “Đừng kích động như vậy, Tạ thiếu gia, ông chủ là chú nhỏ của cậu, làm chút chuyện này cũng là bổn phận. Nếu thật sự muốn cảm ơn anh ấy, chờ đến khi lành rồi quỳ hai cái cũng không muộn.”

“Quỳ cái mẹ anh ấy!” Tạ Sưởng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy căm phẫn như muốn biến thành dao sắc chém Triệu Kỷ ra thành ngàn mảnh: “Anh cứ chờ đấy, tôi nhất định không để yên cho anh đâu!”

“Được thôi.” Triệu Kỷ giơ tay làm động tác chào: “Tôi chờ đến ngày Tạ thiếu gia hồi phục.”

Làm người ta tức đến thở phì phò như trâu, Triệu Kỷ hài lòng quay lại phía sau Tạ Diên Khanh.

Cảm giác đạp người khi họ đang gặp khó khăn thật sự rất sảng khoái.

Tạ Diên Khanh liếc nhìn Triệu Kỷ đang hào hứng, Triệu Kỷ cười “hì hì” với anh, thế là anh thu lại ánh mắt của mình.

“Lời khuyên và xe lăn đều đã đưa đến, chú cũng không ở lại lâu nữa. A Sướиɠ, nhớ chăm sóc chân mình cho tốt. Nếu không, vị trí người thừa kế có rơi vào tay người khác hay không, cũng khó mà nói.”

Bỏ lại một câu đầy hàm ý, Triệu Kỷ đẩy xe lăn của Tạ Diên Khanh xoay hướng khác, đi ra ngoài.

Đúng lúc này, vừa đi được vài bước, họ thấy một thanh niên mặc đồng phục vàng, vác một chiếc hộp lớn đi vào phòng bệnh của Tạ Sưởng.

Vì khoảng cách chưa xa, giọng nói của thanh niên cũng lọt vào tai Tạ Diên Khanh và Triệu Kỷ.

“Xin hỏi đây có phải Tạ Sưởng không? Đây là chiếc xe lăn mà anh Lâm Tự Lâm đã đặt cho anh. Anh ấy nói hôm nay chân của anh Tạ gặp sự cố, anh ấy phải chịu một nửa trách nhiệm, nhưng vì anh ấy là người mù, không tiện chăm sóc anh nên chỉ có thể chọn mua một chiếc xe lăn phù hợp để tạ lỗi. À đúng rồi, anh ấy còn dặn tôi nhắn với anh, chiếc xe lăn này đã tham khảo ý kiến của chú nhỏ anh để mua, đảm bảo chất lượng rất—”

Chữ “tốt” còn mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp thốt ra, thanh niên đã thấy Tạ Sưởng, người chỉ giây trước còn mắt đỏ ngầu tức giận như trâu, bỗng trợn trắng mắt, cả người đổ xuống như xác chết, đầu lơ lửng chực rơi xuống đất, bất động hoàn toàn.

Thanh niên sững người trong giây lát rồi lập tức hét to: “Bác sĩ! Bác sĩ!”