Tôi Giả Mù, Anh Ta Giả Què

Chương 7

Có chút chột dạ không hiểu từ đâu đến, Lâm Tự chủ động nhường miếng thịt bò vừa gắp xuống, lầm bầm: “Ăn nhiều cho khỏi nói lung tung.”

Lộ Gia Hựu làm mặt xấu với cậu, rồi cầm lấy chiếc điện thoại đã rung suốt nãy giờ.

Mở ra vẫn là giao diện nhóm chat trên WeChat, nhưng lần này không phải là nhóm FLY mà là một nhóm tán gẫu khác có tên là "Phụ Nhị Đại", trong nhóm có tổng cộng sáu người, đều là bạn từ nhỏ của Lộ Gia Hựu.

Tin nhắn cứ lướt lên từng dòng, hầu như đều có tên Tạ Sưởng và Hạ Thành Vũ.

Lộ Gia Hựu bình tĩnh đọc một lúc rồi dùng chân dưới gầm bàn đá đá vào chân Lâm Tự. Khi thấy đối phương không kiên nhẫn quay sang, cậu ấy nháy mắt như đang dụ một chú chó con bằng một khúc xương: “Muốn biết tình hình của Tạ Sưởng hiện giờ không? Gọi một tiếng ba, ba sẽ kể cho nghe.”

Lâm Tự: “Cậu gọi mình một tiếng ba cầu xin mình đi, biết đâu mình sẽ hứng thú mà nghe.”

Lộ Gia Hựu: “...Thế mình không kể nữa.”

Lâm Tự: “Không kể thì thôi.”

Đối với Lâm Tự lúc này, ăn mới là chuyện lớn. Nhà hàng lẩu phong cách biệt thự này tuy giá cả đắt đỏ, nhưng nước lẩu ngon vô cùng, cay vừa miệng, nguyên liệu phong phú và tươi mới, mỗi tháng cậu phải đến ăn hai ba lần.

Bình thường đi ăn một mình thì chẳng vui vẻ gì, nhưng dẫn theo Lộ Gia Hựu, mặc dù giống như dẫn theo một con chó đói nửa tháng, cái gì cũng muốn giành nhưng lại cảm thấy rất vui.

Dùng lời của Lộ Gia Hựu mà nói, đây đúng là kiểu không gây chuyện không chịu được.

Nhân lúc Lộ Gia Hựu đang ấm ức cắn đũa, Lâm Tự không chút do dự vớt hết mấy viên bò viên trong nồi vào bát của mình, chấm nước sốt rồi ăn ngon lành, khoái chí đến mức mắt cậu cũng híp lại.

Như một chú mèo được hầu hạ đến mức thỏa mãn.

Lộ Gia Hựu không thể chịu nổi dáng vẻ đó của cậu, liền đá cậu thêm hai cái nữa, nóng ruột muốn chết mà nói: “Cậu thật sự không hứng thú à? Chỉ cần gọi mình một tiếng ba thôi mà, chẳng phải lần trước cậu còn gọi fan là ba đấy sao!”

“Đó là do mình cá cược thua. Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, mình phải tuân thủ những phẩm chất đạo đức truyền thống mà ông bà để lại.”

Lâm Tự lại vớt thêm hai miếng măng nữa, thấy nồi thịt và rau sắp bị vét sạch, mà Lâm Tự vẫn chưa có ý định nhượng bộ, cảm giác muốn chia sẻ của Lộ Gia Hựu cuối cùng không thể kìm nén nữa: “Mình gọi cậu là ba, ba ơi, cầu xin ba hỏi con xem Tạ Sưởng rốt cuộc làm sao rồi.”

“Ê, ngoan lắm, con trai ngoan.” Lâm Tự cười tít mắt, đưa tay vò vò tóc Lộ Gia Hựu hai cái, được lợi rồi thì tâm trạng càng thêm sảng khoái: “Mau kể cho ba nghe, thằng ngốc đó làm sao rồi?”

Đúng là gặp phải vận xui tận mạng.

“Bọn Tiết Khải thấy xe cấp cứu 120 tới quá chậm, quyết định tự lái xe, kết quả đoán xem sao?”

Lâm Tự chớp mắt, một tiếng ba kia đã mang đến đủ giá trị tinh thần: “Thế nào?”

Lộ Gia Hựu đập tay lên đùi, cười phá lên: “Đâm vào cây rồi! Chân phải của Tạ Sưởng bị cậu dẫm gãy xương, bây giờ chân trái cũng gãy nốt. Nghe nói có người tốt bụng nào đó còn gửi cho cậu ta một tin nhắn trên WeChat, là link mua xe lăn, bảo là loại mà Tạ Diên Khanh đang dùng đấy.”

Lâm Tự suýt chút nữa phun hết ngụm đồ uống trong miệng ra ngoài.

Cậu lau khóe miệng, ánh mắt đầy thú vị: “Vậy anh ta có mua không?”

Đây đúng là một câu hỏi hay.

Lộ Gia Hựu cũng không biết câu trả lời.

Cậu ấy nói “để mình hỏi thử” rồi lại cúi đầu gõ chữ trong nhóm "Phụ Nhị Đại".

Cùng lúc đó, ở tầng 16 khu VIP bệnh viện tư nhân Thánh Cảnh, thuộc tập đoàn Tạ thị.

Hai chân của Tạ Sưởng bị bó chặt như bánh chưng, chân trái được treo cứng trên giá treo, anh ta tựa lưng vào gối, giận dữ đến mức mặt đỏ bừng, gân xanh ở thái dương nổi lên như có con sâu đang bò. Một trong những tay sai là Tiết Khải không dám thở mạnh, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại bị đập vỡ trên sàn, đầu cúi thấp, khóe miệng giật giật.

Không biết thiên tài nào lại chơi ác đến vậy, rõ ràng biết Tạ Sưởng ghét Tạ Diên Khanh nhất, mà vẫn dám gửi link xe lăn giống loại Tạ Diên Khanh đang dùng cho anh ta.

“Điều tra! Nhất định phải điều tra rõ cho tôi! Tôi phải xem là ai to gan như vậy dám cười nhạo tôi!”

Dù đã đập vỡ một chiếc điện thoại nhưng cơn giận của Tạ Sưởng rõ ràng không hề giảm bớt. Anh ta liếc nhìn xung quanh, bên cạnh giường có một chiếc bàn nhỏ để cốc nước và vài món đồ, nhưng vì cái chân đang treo, hành động trở nên khó khăn nên không còn cách nào khác, anh ta đành cuộn gối dưới lưng lại rồi ném ra ngoài.

Tiết Khải biết anh ta đang rất giận, không dám chần chừ, lập tức gật đầu: “Để em đi tìm người kiểm tra tài khoản đó.”

Nói xong, cậu ta quay người bước ra cửa. Thế nhưng, điều Tiết Khải không ngờ tới là ngay tại cửa, cậu ta gặp Tạ Diên Khanh.

Chú ruột của Tạ Sưởng, nhân vật chính của buổi xem mắt hôm nay.

So với buổi chiều, Tạ Diên Khanh dường như đã thay đổi bộ đồ khác nhưng vẫn là phong cách áo sơ mi và quần tây. Anh ngồi tựa vào xe lăn, có lẽ vì điều hòa trong bệnh viện bật khá lạnh, đôi chân dài được bao bọc trong quần tây lại được phủ thêm một chiếc chăn lông mỏng. Làn da trắng lạnh, ngón tay thon dài tùy ý đặt trên lớp chăn, sự kết hợp giữa màu đen và trắng tạo nên vẻ gợi cảm đặc biệt.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt anh dài và hẹp, màu đồng tử quá nhạt khiến ánh nhìn của anh mang đến cảm giác lạnh lùng và xa cách như vùng núi cao băng giá.

Cũng chính vì lý do này, dù biết rõ Tạ Diên Khanh không còn địa vị trong gia đình họ Tạ, thậm chí còn bị đứa cháu trai Tạ Sưởng chèn ép nhưng Tiết Khải vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.