Sắc mặt Lâm Uy Triết tối sầm lại, liếc xéo Hà Thành Vũ. Trong lòng anh ta ghét cái kiểu nói năng châm chọc của Hà Thành Vũ, nhưng biết hắn là con chó trung thành bên cạnh Tạ Sưởng, nếu làm căng sẽ khó xử với cả Tạ Sưởng. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta đành nhẫn nhịn không nói gì.
Tạ Sưởng nhìn Lâm Uy Triết, nhớ đến mối hợp tác giữa hai gia đình, bèn nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi chống lưng cho cậu, có thù báo thù, có oán báo oán.”
Giọng nói không hề kiêng dè, đến mức Lâm Tự vừa bước vào quán cà phê đã nghe rõ mồn một.
Dưới lớp kính râm, ánh mắt cậu lướt nhanh qua toàn bộ quán, rồi khẽ “hừ” trong lòng.
Bắc Nhai có hai khu vực ngồi. Giờ đây, khu vực thứ hai gần như kín chỗ, toàn những gương mặt quen thuộc trong giới con nhà giàu. Duy chỉ có đối tượng xem mắt của cậu – Tạ Diên Khanh – là không thấy đâu.
— Khán giả đã vào chỗ, chỉ còn chờ màn kịch bắt đầu.
Theo hiệu lệnh của Tạ Sưởng, Hà Thành Vũ tiến đến trước mặt Lâm Tự, giả vờ làm nhân viên của quán: “Xin chào.”
Lâm Tự: “Xin chào, tôi có hẹn ở bàn số 25.”
Hà Thành Vũ nhìn về phía bàn trống duy nhất trong quán. Để đến được bàn số 25, bắt buộc phải đi qua chỗ Tạ Sưởng ngồi. Hắn thấy Tạ Sưởng đã thả chân ra chắn giữa lối đi, khóe miệng liền nở nụ cười gian tà. Nhưng khi quay lại đối diện Lâm Tự, hắn vẫn tỏ vẻ lịch sự: “Được, mời cậu đi theo tôi.”
Lâm Tự gật đầu cảm ơn, chậm rãi đi theo sau hắn.
Hà Thành Vũ háo hức chờ xem trò vui, vì vậy không hề phàn nàn khi Lâm Tự bước chậm.
Ba.
Hai.
Một.
Ngay khi sắp bước qua, đôi chân dài của Tạ Sưởng chắn ngang lối đi. Hắn tính toán rằng bước chân của Lâm Tự sẽ vướng phải, khiến cậu loạng choạng ngã sấp mặt.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của hắn, Lâm Tự vừa bước tới, gậy dò đường trong tay đã khéo léo gạt qua chân hắn. Tiếp theo, chân phải của cậu nhẹ nhàng giơ lên, như thể đang cố gắng dò đường.
Đúng lúc đó, Lâm Tự cố ý dồn lực, đạp thẳng xuống mắt cá chân của Tạ Sưởng.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt Tạ Sưởng tái mét, hét lên đầy đau đớn: “Con mẹ nó, mày giẫm nát chân tao rồi!”
Tiếng thét vang dội khắp quán cà phê. Lâm Tự lúng túng xoay người, lại vô tình đạp thêm một cú nữa vào chỗ vừa bị gãy.
Lần này, tiếng gào của Tạ Sưởng gần như xé nát không khí.
Hà Thành Vũ đứng gần đó ngỡ ngàng, lập tức lao tới xem xét tình hình. Thấy Lâm Tự chắn đường, hắn giơ chân định đá cậu ra, nhưng ngay lúc ấy, cây gậy dò đường trong tay Lâm Tự vung lên mạnh mẽ, quất thẳng vào “vùng hiểm” của hắn.
Một tiếng “á” chói tai vang lên, Hà Thành Vũ ôm chặt hạ bộ, nhảy dựng lên như phải bỏng.