Tôi Giả Mù, Anh Ta Giả Què

Chương 3

Thiên tài một thời, vì một vụ tai nạn xe bất ngờ mà phải ngồi xe lăn. Tạ Diên Khanh đã vật lộn tám năm ở nước ngoài nhưng vẫn không cứu được đôi chân của mình. Cuối cùng, với trái tim tàn lụi, anh quay về nước... Tạ Sưởng nhân dịp này mở tiệc ăn mừng tận khu cảng, bị báo chí Hồng Kông mỉa mai: “Thiếu gia Tạ mở tiệc trên du thuyền, ăn mừng chú nhỏ đoạn tử tuyệt tôn.”

“Cậu cá đi, lát nữa chắc chắn không ít kẻ đến bợ đỡ Tạ Sưởng sẽ tụ tập ở Bắc Nhai.”

Bắc Nhai là nơi Lâm Tự và Tạ Diên Khanh hẹn gặp mặt, một quán cà phê nổi tiếng trong giới trẻ ở khu Hằng Ngô, phía bắc Kinh Đô.

“Bọn họ cứ đến đi. Lát nữa ai cười ai chưa biết được đâu.”

Lâm Tự chẳng thèm để tâm, quay sang Lộ Gia Hữu bàn về bữa tối: “Hôm qua muốn đi ăn lẩu, trời nóng quá đành bỏ. Lát nữa tôi xong việc cậu đến đón, chúng ta đi ăn nhé?”

Lộ Gia Hữu: “…”

Được rồi, trong lúc mình lo lắng thì người trong cuộc lại đang suy nghĩ tối nay ăn lẩu gọi món gì.

Lộ Gia Hữu lật mắt, đẩy Lâm Tự một cái: “Đi, đi, đi! Nhìn cậu là ngứa mắt.”

Lâm Tự làm mặt xấu, lê dép ra cửa. Lúc đi qua hành lang, cậu lấy kính râm đeo lên, cầm theo cây gậy dò đường dành cho người mù, quay lại nói với Lộ Gia Hữu: “Nếu không có việc gì, cậu cũng có thể đến xem cho vui.” Nói xong, cậu huýt sáo, thoải mái mở cửa rời đi.

Phía sau vang lên giọng Lộ Gia Hữu: “Đợi đã, tôi đưa cậu đi.”

---

Tiếng động cơ của chiếc Agera RS Gryphon vang lên rồi biến mất trước cửa quán cà phê ở Bắc Nhai. Lộ Gia Hữu đặt một tay lên vô lăng, ánh mắt lướt qua bãi đỗ xe. Không ít xe thể thao đỗ san sát, màu sắc rực rỡ thu hút nhiều người dừng lại chụp ảnh.

“Tôi đi đỗ xe đối diện, cậu đợi tôi rồi vào cùng chứ?”

“Không cần đâu, cậu cứ từ từ.”

Lâm Tự bước xuống xe, chống gậy, ngẩng mặt lên. Kính râm bản to che hơn nửa khuôn mặt cậu, bước đi chậm rãi về phía cửa quán cà phê.

Qua lớp kính, Tạ Sưởng bắt chéo chân ngồi trên sofa, ánh mắt chuyển từ những chiếc xe thể thao bên ngoài sang khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Tự, rồi hỏi người bên cạnh: “Chiếc Koenigsegg kia của ai thế?”

“Của Lộ Gia Hữu. Anh ta với Lâm Tự – cái thằng mù kia – quan hệ rất tốt.” Hà Thành Vũ giải thích, sau đó nhìn sang Lâm Uy Triết ngồi đối diện, cười đầy ẩn ý: “Đúng không, Lâm thiếu gia?”

Nghe vậy, Lâm Uy Triết chỉ khẽ nhếch mép.

Tạ Sưởng liếc mắt nhìn cả hai, nhướn mày hỏi: “Có thù oán gì à?”

“Chứ sao không.” Hà Thành Vũ cười hề hề: “Trước đó Lâm thiếu gia còn bị Lộ Gia Hữu đấm cho sưng mặt, nhìn như con gấu trúc.”