Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 49

Thẩm Hạc Xuyên đơn giản thuật lại chuyện gia đình giục cưới, hy vọng Kiều Lạc giả làm bạn trai của mình, tối nay cùng anh về nhà ăn cơm, gặp mặt người lớn.

Hả, ra mắt gia đình?

Kiều Lạc phát hiện yêu cầu của anh ta còn khó hơn cả của anh Hác.

Anh Hác chỉ là phá đám buổi xem mắt, làm loạn một chút là được, yêu cầu của anh Thẩm trực tiếp nhảy vọt lên cấp độ gặp mặt gia đình.

Thấy cậu không nói gì, Thẩm Hạc Xuyên ôn tồn hỏi: "Có khó khăn gì sao?"

Cũng không thể nói là khó khăn, chỉ là quá bất ngờ.

Người giàu cũng phải đối mặt với phiền não bị giục cưới sao?

Cậu vừa nghĩ vừa hỏi Thẩm Hạc Xuyên, đối phương nghe xong nhìn cậu một cái: "Người giàu cũng ăn cơm gạo như người thường thôi."

Nói cách khác là ai cũng là người bình thường.

"Anh có đang hẹn hò với ai không?" Kiều Lạc hỏi, lần trước anh Hác chính là vì gia đình không đồng ý, mới tìm cậu giả làm người yêu, nếu muốn giúp đỡ, cậu cần phải hiểu rõ tình hình cơ bản.

"Không có." Thẩm Hạc Xuyên nhớ tới người mà mình nhìn thấy khi đưa Kiều Lạc về hôm qua, thản nhiên hỏi: “Còn cậu?"

Kiều Lạc lắc đầu: "Tôi cũng không có."

Cả hai bên đều không có đối tượng hẹn hò, rất thích hợp để giao dịch, sẽ không gây ra mâu thuẫn không cần thiết.

Lúc này nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt lên, ly thủy tinh trong suốt thể hiện rõ nét đặc trưng phân tầng của Latte, hình vẽ Latte art cũng rất đẹp.

Bánh ngọt là bánh Mousse và bánh kếp kem chua sữa chua.

Bánh kếp có kích thước rất nhỏ, nhìn chung rất tinh xảo, Kiều Lạc nhớ một cái nhỏ như vậy đã 188 tệ rồi, đắt chết đi được.

"Ăn chút gì trước đi." Thẩm Hạc Xuyên đẩy bánh kếp về phía Kiều Lạc: “Ăn sáng chưa?"

"Rồi."

Đã đến rồi, đồ cũng gọi rồi, Kiều Lạc cũng không khách sáo với anh, dùng nĩa lấy một miếng bánh kếp cho vào đĩa của mình.

Kem lạnh mịn màng, vỏ bánh kếp giòn bên ngoài mềm bên trong.

Ngon thật!

Mắt Kiều Lạc sáng lên, quả nhiên đồ mắc tiền có lý do của nó!

Cậu ăn hết bánh kếp trong chớp mắt, lại uống một ngụm cà phê, phát hiện cà phê cũng ngon không kém, nhịn không được uống thêm hai ngụm.

Thấy vậy, ý cười trong mắt Thẩm Hạc Xuyên càng rõ ràng hơn, đưa tay cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.

"Anh không ăn à? Ngon lắm đấy." Kiều Lạc hỏi: “Để tôi lấy cho anh nhé."

Vừa nói cậu vừa đưa tay cầm lấy đĩa của Thẩm Hạc Xuyên, dùng nĩa sạch sẽ chia cho Thẩm Hạc Xuyên một miếng bánh kếp, bình thường cậu chăm sóc Kiều Mãn quen rồi, lúc ra tay hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.

Thẩm Hạc Xuyên nhìn miếng bánh kếp được đặt trước mặt, dưới ánh mắt mong đợi của Kiều Lạc, anh ăn một miếng.

Ừm, cũng được.

Hơi ngọt, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Đồ cũng ăn rồi, cà phê cũng uống rồi, Kiều Lạc cũng không quên mình đến đây làm gì, cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên mình cần làm gì, cần làm đến mức nào.

"Cậu đồng ý rồi?" Thẩm Hạc Xuyên cứ tưởng Kiều Lạc ít nhất cũng sẽ cân nhắc một chút, không ngờ lại dễ dàng đồng ý với mình như vậy.

"Đúng vậy." Kiều Lạc nói như lẽ đương nhiên: “Trước đó đã nói rồi, chỉ cần anh mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp anh."

Có thể giúp đỡ Thẩm Hạc Xuyên, bản thân Kiều Lạc cũng rất vui, chuyện Thẩm Hạc Xuyên giúp cậu, cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

"Không cần làm gì cả, chỉ là với tư cách bạn trai của tôi đến nhà ăn cơm, giúp tôi ổn định người lớn trong nhà."

Nói đến đây, giọng điệu của Thẩm Hạc Xuyên có chút bất lực: "Họ rất tích cực trong việc giục cưới, ảnh hưởng rất nhiều đến công việc và cuộc sống của tôi."