Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Ngài Thẩm

Chương 48

Cũng giống như lần trước, cậu dựng chiếc xe máy điện nhỏ của mình ở góc khuất. Trùng hợp là chiếc Maybach màu đen lần trước cũng đỗ ở vị trí tương tự.

Đến trước cửa quán cà phê Seal, cậu lại một lần nữa xác nhận mình không đi nhầm mới đẩy cửa bước vào.

Không phải lần đầu đến đây, Kiều Lạc quen đường đi thẳng đến khu A, có nhân viên phục vụ đến hỏi cậu có đặt bàn trước không, cậu trả lời "bàn số 9".

Đến nơi, cậu cũng giống như lần trước, đầu tiên là nhìn thấy một bóng lưng.

Bờ vai rộng, lưng thẳng tắp, chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng thấy khí chất ngời ngời.

Người nọ đang cúi đầu, không nhìn rõ mặt, nhưng bóng lưng trông có vẻ quen mắt.

Kiều Lạc nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thẩm Hạc Xuyên ở đây, lúc đó Thẩm Hạc Xuyên cũng quay lưng về phía cậu như vậy.

Chắc là người giàu có đều giống nhau, bóng lưng này hơi giống Thẩm Hạc Xuyên.

Kiều Lạc không nghĩ nhiều, bước nhanh đến, nói với người đang ngồi trên ghế sô pha: “Xin chào anh, em là nhân viên của nền tảng ‘Để tôi lo’ –”

Lời còn chưa dứt, người đang cúi đầu xem tài liệu ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Kiều Lạc sững người, buột miệng nói: “Anh Thẩm?”

Thẩm Hạc Xuyên đặt tài liệu trong tay sang một bên, ung dung nhìn cậu: “Lại gọi là anh Thẩm?”

Câu “anh Thẩm” của Kiều Lạc là theo phản xạ mà thốt ra, cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một chút vui mừng mà chính cậu cũng không nhận ra: “Sao anh cũng ở đây? Đến uống cà phê à?”

Thẩm Hạc Xuyên nói: “Đang đợi cậu.”

“Đợi em?” Kiều Lạc ngẩn người, sau đó như hiểu ra điều gì, cúi đầu nhìn tấm biển trên bàn – đúng là bàn số 9.

“Đúng vậy, đợi cậu.” Thẩm Hạc Xuyên nói: “Là anh đặt đơn trên nền tảng.”

Kiều Lạc: “Hả?”

Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở cậu: “Lần trước cậu không phải đã nói sao? Anh có việc cần thì có thể tìm cậu giúp đỡ.”

Kiều Lạc đúng là có nói vậy, chỉ là cậu không ngờ Thẩm Hạc Xuyên thực sự có việc cần cậu giúp, còn đặc biệt lên nền tảng tìm cậu đặt đơn.

“Vậy anh nói thẳng với em là được rồi mà, anh có Wechat của em cơ mà? Tối qua anh nhắn tin trên nền tảng, em còn tưởng là khách hàng nào –”

Cậu kịp thời dừng lại, thầm mắng mình “miệng thúi”, sửa lời: “Em còn tưởng là khách hàng lớn, còn cố ý ăn mặc đẹp một chút.”

Nghe vậy, Thẩm Hạc Xuyên khẽ đánh giá cậu.

Hôm nay Kiều Lạc mặc áo sơ mi và quần tây, chính là bộ đồ cậu ấy mặc trong lần gặp đầu tiên với Thẩm Hạc Xuyên, tóc cũng được chải gọn gàng, không có tóc mái che khuất, lộ ra vầng trán cao và đầy đặn.

Là kiểu dáng mà các bậc phụ huynh sẽ thích.

Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ, càng nhìn càng thấy ý tưởng nhờ Kiều Lạc giúp đỡ này của mình thật sự rất sáng suốt.

"Ngồi trước đi." Thẩm Hạc Xuyên nói với cậu: “Uống gì không?"

Kiều Lạc ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh: "Anh mời à?"

Một ly cà phê rẻ nhất ở đây cũng phải 168 tệ, tự bỏ tiền ra thì cậu không nỡ.

"Đương nhiên." Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: “Nếu cậu không lén đi thanh toán."

Hai người nhìn nhau, Kiều Lạc dễ dàng bắt gặp ý cười trong mắt anh, ban đầu hơi ngại ngùng, sau đó cũng cười theo: "Vậy tôi uống ly mắc tiền nhé."

"Tùy ý." Thẩm Hạc Xuyên giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến.

Tuy Kiều Lạc nói vậy, nhưng cũng không thực sự gọi đồ thả ga, chủ yếu là bản thân cậu cũng không thích uống cà phê lắm, cậu thích uống trà sữa hơn.

Cậu gọi một ly Latte, rồi đưa thực đơn cho Thẩm Hạc Xuyên, Thẩm Hạc Xuyên gọi thêm hai phần bánh ngọt.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Kiều Lạc hỏi Thẩm Hạc Xuyên tình hình cụ thể, cần cậu giúp đỡ như thế nào.