Thẩm Hạc Xuyên: "Trên đó có hướng dẫn sử dụng."
"...Được."
Tôi tự xem được, anh đừng nói nữa.
Kiều Lạc bóp bóp tuýp thuốc mỡ, cũng không biết Thẩm Hạc Xuyên đã nói gì khi mua thuốc.
Cậu liếc nhìn Thẩm Hạc Xuyên, anh đang nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.
Kiều Lạc lén lút đưa tay điều chỉnh cánh quạt điều hòa về phía mình.
Đến khu nhà Phương Gia Tự ở, Kiều Lạc bảo Thẩm Hạc Xuyên dừng xe bên đường, cậu xuống xe đi vòng qua bên kia, Thẩm Hạc Xuyên ở ghế lái hạ cửa sổ xuống.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây." Kiều Lạc nói với anh.
"Không có gì." Thẩm Hạc Xuyên nói: “Có việc gì nhớ gọi cho tôi."
"Được."
Hai người đang nói chuyện thì không ai để ý đến Phương Gia Tự và Tiểu Mãn ở quán ăn sáng bên cạnh.
Hôm nay là thứ bảy, trường học không có lớp, Phương Gia Tự dẫn Tiểu Mãn ra ngoài ăn sáng, vừa nhìn đã thấy Kiều Lạc đứng bên đường, anh ấy vỗ vai Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, anh về rồi kìa."
"Anh?!" Mắt Tiểu Mãn sáng lên: “Ở đâu ạ?"
Phương Gia Tự chỉ vào Kiều Lạc, vừa lúc thấy Thẩm Hạc Xuyên xuống xe, kéo Kiều Lạc định rời đi lại.
Anh ấy không nghe thấy hai người nói gì, nhưng thấy động tác vẫy tay của Kiều Lạc.
Lại là người theo đuổi nào đây?
Phương Gia Tự nói với Tiểu Mãn: "Bảo bối, hình như anh của con lại gặp rắc rối rồi."
"Rắc rối?"
Tiểu Mãn nghiêng đầu, bóng đèn trên đầu sáng lên: "Con biết rồi!"
Cậu bé như một cơn gió chạy vụt đến chỗ Kiều Lạc và Thẩm Hạc Xuyên, hùng hổ gọi Kiều Lạc một tiếng: "Ba ba!"
Thẩm Hạc Xuyên: "?"
Kiều Lạc: "..."
Bảo bối, cái này không cần gọi ba ba đâu.
Kiều Lạc xuống xe quên mang theo thuốc mỡ, Thẩm Hạc Xuyên gọi cậu ấy lại, đẩy cửa xuống xe đưa cho cậu ấy, vẫn hơi lo lắng nên hỏi thêm một câu: "Có cần đến bệnh viện khám không?"
Kiều Lạc vội vàng xua tay: "Không cần không cần, thật sự không có vấn đề gì đâu."
Tình huống này mà đi bệnh viện với Thẩm Hạc Xuyên, lỡ bác sĩ hỏi về chi tiết tối qua, chẳng phải là chết tại chỗ sao?
Thẩm Hạc Xuyên thấy sắc mặt cậu ấy cũng không tệ lắm, không ép buộc nữa: "Ừm."
"Vậy anh về đi, tôi cũng..."
"Ba ba!"
Một giọng nói cắt ngang lời cậu ấy, Kiều Lạc giật mình, cúi đầu xuống đã thấy em trai ôm chân mình, chu môi hỏi: "Anh về rồi à, ba ba!"
Kiều Lạc: "..."
Thấy vậy, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Thẩm Hạc Xuyên.
Đứa trẻ này trông khoảng bốn, năm tuổi, vừa nãy Kiều Lạc nói cậu ấy mười chín tuổi, nhà ai mười chín tuổi mà có con lớn thế này chứ!
"Tiểu Mãn?" Kiều Lạc cúi đầu hỏi Tiểu Mãn: “Sao em lại ở đây, anh Gia Tự đâu?"
Tiểu Mãn quay đầu chỉ về phía quán ăn sáng, Phương Gia Tự đang vẫy tay với bọn họ ở đó.
Tiểu Mãn nói: "Anh Gia Tự dẫn em đi ăn sáng, ba ba, ưʍ..."
"Hôm nay không cần gọi ba ba." Kiều Lạc bịt miệng cậu bé lại, giới thiệu Thẩm Hạc Xuyên: “Đây là bạn của anh, không phải mấy người kỳ quái đó."
Tiểu Mãn bị bịt miệng "ưm ưm" hai tiếng, đôi mắt đen láy tò mò nhìn Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên đại khái hiểu được tình hình từ vài câu nói ngắn ngủi của họ, thì ra em trai là lá chắn cho những vệ tinh vây quanh Kiều Lạc.
Anh hỏi Kiều Lạc: "Em trai cậu?"
"Ừ." Kiều Lạc buông Tiểu Mãn ra: “Tiểu Mãn, chào hỏi đi."
Tiểu Mãn nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Chú ơi, cháu chào chú ạ, cháu tên là Kiều Mãn."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Tiểu Mãn ở độ tuổi này gọi anh là chú cũng không có gì sai, nhưng gọi như vậy, anh và Kiều Lạc như cách nhau một thế hệ.
"Chào Tiểu Mãn." Anh gật đầu với Tiểu Mãn, tự giới thiệu giống như Tiểu Mãn: “Chú là Thẩm Hạc Xuyên."