Tuy nhiên, anh cũng không quá để tâm, mà quan tâm đến tuổi của Kiều Lạc hơn.
Kiều Lạc vậy mà mới mười chín tuổi, chưa đến hai mươi, nhỏ hơn anh mười ba tuổi.
"Trình tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi." Thẩm Hạc Xuyên nói.
Trình Gia Vinh xua tay: "Tôi cũng không muốn xen vào."
Chỉ là nhớ đến chuyện lần trước, Ngô Huệ Lan còn đặc biệt gọi điện thoại đến giải thích với cô, nói chuyện ở quán cà phê là hiểu lầm, Thẩm Hạc Xuyên không có người yêu.
Bây giờ Thẩm Hạc Xuyên lại bị cô bắt gặp đi ra từ phòng khách sạn với Kiều Lạc.
Lại còn mặc quần áo của nhau, dấu hôn các kiểu, liếc mắt là biết đã qua đêm cùng nhau rồi.
Thằng cha Thẩm Hạc Xuyên này, ngay cả bố mẹ cũng lừa, thật là vô lương tâm.
Trình Gia Vinh trợn trắng mắt: "Trâu già gặm cỏ non còn không chịu thừa nhận, thật là chịu thua."
Kiều Lạc vốn định giải thích mình không phải là bạn trai của Thẩm Hạc Xuyên, nhưng nghe cô ấy nói móc Thẩm Hạc Xuyên thì lại hơi khó chịu, liền khoác tay Thẩm Hạc Xuyên: "Cũng không hẳn là vậy, nhỡ đâu là cỏ non gặm trâu già thì sao."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Trình Gia Vinh: "..."
Thẩm Hạc Xuyên muốn nói mình cũng không già lắm, nhưng cảm giác được bênh vực cũng không tệ, nên không lên tiếng nữa.
"Ailsa."
Lúc này, từ phòng của Trình Gia Vinh lại có một cô gái khác đi ra, cô ấy kéo vali, hỏi Trình Gia Vinh có phải gặp người quen không.
"Một người bạn." Trình Gia Vinh cười với người đó: “Đi thôi, tiễn cậu ra sân bay."
Trước khi đi, cô ấy nói với Kiều Lạc: "Cậu cẩn thận đấy, ngay cả thân phận của cậu anh ta cũng không muốn công khai, thì lương tâm có thể tốt đến đâu được."
Sau khi Trình Gia Vinh rời đi, Kiều Lạc buông tay Thẩm Hạc Xuyên ra: "Bất đắc dĩ thôi, anh đừng để ý nhé."
Thẩm Hạc Xuyên liếc nhìn cánh tay bị cậu ấy nắm: "Cậu nói cũng không sai."
"Cái gì?"
"Không có gì, đi thôi." Thẩm Hạc Xuyên đi trước về phía thang máy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đợi đến khi Kiều Lạc hiểu ra ý anh là gì, thì nhiệt độ trên mặt, vốn đã hạ xuống khi ở trong phòng, lại một lần nữa bốc lên.
Dù là trâu già gặm cỏ non hay cỏ non gặm trâu già, thì tóm lại là đã gặm rồi.
Điện thoại của Kiều Lạc đúng là bị rơi trên xe của Thẩm Hạc Xuyên, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ của Phương Gia Tự và vài tin nhắn Wechat chưa đọc.
[Phương Gia Tự: Vừa nãy đang lái xe, sao không nghe máy? Vẫn đang bận à?]
[Phương Gia Tự: Tiểu Mãn rất ngoan, cậu yên tâm nhé.]
[Phương Gia Tự: Bọn anh vừa về đến nhà, nhóc con buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra nữa rồi.]
[Phương Gia Tự: [Ảnh] [Ảnh]]
Hai bức ảnh sau là ảnh Tiểu Mãn đang ngủ, Kiều Lạc lưu chúng lại, rồi nhắn tin lại cho Phương Gia Tự nói rằng mình sẽ đến tìm anh ấy.
Ông chủ quán bar là bạn của Phương Gia Tự, có vài việc nhờ Phương Gia Tự ra mặt sẽ dễ xử lý hơn.
Thẩm Hạc Xuyên nghe nói cậu ấy muốn quay lại, liền mở cửa xe: "Đi đâu, tôi đưa cậu đi."
Kiều Lạc tuy không bị thương, nhưng người thật sự rất mệt mỏi, cậu cũng không khách sáo với Thẩm Hạc Xuyên, nói địa chỉ nhà Phương Gia Tự.
Thẩm Hạc Xuyên giúp cậu điều chỉnh ghế ngồi, để cậu ngồi thoải mái hơn.
Trên đường đi, Thẩm Hạc Xuyên xuống xe vào một hiệu thuốc bên đường, anh không nói mua gì, Kiều Lạc cũng không hỏi, ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi anh quay lại.
Kết quả anh quay lại đưa cho cậu một cái túi, bên trong có hai tuýp thuốc mỡ, nói: "Thuốc kháng viêm và giảm sưng."
"..." Kiều Lạc cầm lấy cái túi, cảm thấy hơi nóng tay, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt cứ lên xuống thất thường.