Lời còn chưa dứt, nhìn thấy thứ Kiều Lạc xách trên tay, sắc mặt liền sa sầm: "Sao lại mua nhiều đồ thế này, không phải đã nói với con là nhà có đủ thứ rồi, đừng tiêu tiền hoang phí."
Mỗi lần Kiều Lạc mua đồ đến, Trần Lệ đều thay đổi sắc mặt vài lần, cậu đã quen rồi, ngoan ngoãn nói: "Không tốn mấy đâu, hoa quả ở thị trấn chúng ta rẻ, mười tệ ba cân."
Giá cả ở thị trấn rẻ, Kiều Lạc mua hai túi lớn cũng không tốn bao nhiêu tiền.
“Mua rẻ cỡ nào cũng chịu không nổi cái kiểu ngày nào con cũng mua này.” Trần Lệ lẩm bẩm vài câu, bảo cậu dẫn Kiều Mãn vào nhà, còn mình thì ra sân thả vịt ra khỏi l*иg.
Kiều Lạc và em trai vào nhà, đặt trái cây lên bàn, bỏ ba lô xuống, lấy đồ từ bên trong ra.
Ngoài một số thực phẩm chức năng, cậu còn mang theo cả đai bảo vệ thắt lưng và máy massage cổ mini.
Cậu mình là công nhân xây dựng, thường nhận việc làm trong thị trấn, dì là giáo viên tiểu học, đây đều là những thứ họ có thể dùng được.
Chờ Trần Lệ thả vịt xong quay lại, nhìn thấy đồ cậu lấy ra, không khỏi lại nói cậu tiêu tiền hoang phí.
Kiều Lạc cười hề hề giúp bà cất đồ, bị bà dạy dỗ cũng không thấy giận, ngược lại cảm thấy có người chịu lải nhải mình như vậy cũng là một điều đáng mừng.
Năm ngoái, bố cậu nhảy lầu tự tử, mẹ cậu mất tích, cậu cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Cũng vào lúc đó, cậu mới biết bố cậu vì đầu tư chứng khoán mà dùng đủ mọi lý do vay tiền của họ hàng bạn bè, thậm chí còn đem cả căn nhà đi thế chấp.
Lúc xảy ra chuyện, cậu mới học đại học chưa được hai tháng, trong thẻ chỉ có vài nghìn tệ tiền sinh hoạt, căn bản không có khả năng trả nợ.
Tuy rằng “con phải trả nợ thay cha” không được pháp luật công nhận, nhưng nợ nần thì phải trả là lẽ thường tình, nhất là trong số những người này có người đã từng giúp đỡ gia đình cậu rất nhiều.
Đa phần họ đều không phải người giàu có gì, có người vất vả cả đời mới dành dụm được chút tiền vậy mà cứ thế cho vay, trong đó có cả cậu và dì Trần Lệ.
Dù là xuất phát từ lương tâm hay đạo nghĩa, Kiều Lạc cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa sau khi bố cậu mất, cậu và dì còn giúp cậu lo liệu hậu sự, chăm sóc Kiều Mãn.
Làm người không thể vong ân bội nghĩa, phải biết ơn.
Kiều Lạc giúp dì bưng thức ăn ra, Kiều Mãn thì giúp lấy bát đũa, thằng bé còn nhỏ, chân lại ngắn, lúc đặt bát đũa phải kiễng chân, nhưng nó làm rất nghiêm túc, xếp đũa ngay ngắn, còn lấy thìa cho mọi người.
Chờ nó xếp bát đũa xong, Trần Lệ ở bên cạnh khen một câu: “Bảo bối giỏi quá.”
Kiều Mãn mắt sáng rực nhìn Kiều Lạc, Kiều Lạc đưa tay gõ nhẹ lên đầu nó: “Giỏi lắm.”
Kiều Mãn hài lòng: “Ừm!”
Chờ cậu Lương Kiến Thành tan làm về, cả nhà cùng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Kiều Lạc giúp dọn bát đũa, lại ngồi uống trà với cậu một lúc, tắm rửa cho em trai xong mới dẫn nó về phòng ngủ.
Hôm sau, ăn sáng xong, cậu đưa cậu và Kiều Mãn ra thị trấn bắt xe.
Trước khi đi, dì nhét cho cậu rất nhiều đồ nhà làm, nào là lạp xưởng, dưa muối, trứng vịt muối đủ cả, dặn đi dặn lại cậu làm việc đừng có quá sức, nhất định phải ăn uống đúng giờ.
Nghe những lời quan tâm của bà, mắt Kiều Lạc hơi cay cay, cậu đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, vâng dạ từng câu một: “Con biết rồi, dì và cậu cũng phải chú ý sức khỏe, thời gian này làm phiền hai người chăm sóc Tiểu Mãn rồi.”
“Một nhà nói mấy lời này làm gì.” Trần Lệ cũng đỏ hoe mắt, đưa tay vỗ vai cậu: “Em họ con ít khi về, có Tiểu Mãn ở cùng, chúng ta cũng vui.”