Chiều nay anh tiện tay bỏ vào túi áo vest, nếu dì Lưu mang lên, anh đã quên mất chuyện này rồi.
Thật ra anh không nghĩ ra mình có chuyện gì cần Kiều Lạc giúp, nhưng Kiều Lạc chiều nay để lại giấy nhắn rồi đi, anh cũng không có cơ hội từ chối.
Chữ viết trên giấy nhắn có chút nguệch ngoạc, có thể thấy lúc Kiều Lạc viết rất vội vàng, nhưng không hề ảnh hưởng đến nét chữ thanh tú và đẹp đẽ.
Cũng giống như người viết ra những chữ này vậy.
?
Nhận ra mình đang nghĩ gì, dòng suy nghĩ của Thẩm Hạc Xuyên khựng lại.
Anh đi đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, bỏ tờ giấy nhắn có ghi tên Kiều Lạc vào rồi đóng lại.
Chỉ là tình cờ gặp gỡ, không cần phải để tâm quá nhiều.
-
Kiều Lạc không biết Thẩm Hạc Xuyên nghĩ gì, cũng không có thời gian và tâm trí để nghĩ.
Ban ngày cậu chạy giao đồ ăn, buổi tối làm thêm ở "Tiểu Chước Nghi Tình", một ngày làm việc mười lăm tiếng đồng hồ, thậm chí còn lâu hơn.
Cậu để lại tờ giấy nhắn cho Thẩm Hạc Xuyên chỉ là vì áy náy, nếu đối phương không chủ động liên lạc, tức là không cần đến cậu, cậu cũng vui vẻ đỡ mất công, dành thời gian cho những đơn hàng kiếm ra tiền.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã hai tuần trôi qua kể từ sự kiện hiểu lầm ở quán cà phê.
Lúc này Kiều Lạc đang trên xe khách đến huyện Kim Dương, cậu đã xuất phát từ sáng sớm, xe khách đến huyện Kim Dương rồi chuyển sang xe buýt nhỏ đi thêm hai tiếng nữa mới đến thị trấn Lưu Hà.
Cậu đến đón em trai Kiều Mãn, hai tháng hè này em trai ở nhà cậu mợ.
Mợ là giáo viên tiểu học ở thị trấn, nghỉ hè liền bảo cậu đưa Kiều Mãn đến giúp bà chăm sóc, hai ngày nữa trường mẫu giáo khai giảng, cậu đến đón em về đi học.
Đến thị trấn, Kiều Lạc đi mua trái cây, lại chọn một con vịt béo, bắt xe ôm đến nhà cậu mợ ở trong thôn.
Nhà cậu mợ ở ngay đầu thôn, Kiều Lạc vừa xuống xe đã thấy mấy đứa trẻ con ngồi xổm trong sân chơi, trong đó có em trai cậu Kiều Mãn.
Vừa nhìn thấy em trai, Kiều Lạc liền cười gọi: "Tiểu Mãn!"
Cậu nhóc đang chúi mông chơi bắn bi, nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kiều Lạc thì ngẩn người, sau đó ném bi đi, chạy nhanh đến ôm chân cậu: "Anh!"
Kiều Lạc đang định trả lời, con vịt xách ngược trong tay bỗng nhiên kêu lên: "Gà—"
Kiều Lạc: "..."
Không phải, mày kêu cái gì hả.
Có thể làm một con vịt nghiêm túc được không?
Tiếng kêu của con vịt chọc Kiều Mãn cười khanh khách, cậu nhóc buông chân Kiều Lạc ra, đưa tay ôm con vịt: "Anh, em giúp anh ôm, em giúp anh ôm nhé."
Cậu nhóc ở quê hai tháng hình như béo lên một chút, mặt mũm mĩm, cười lên mắt sáng long lanh.
Kiều Lạc có thể thấy, em trai được cậu mợ chăm sóc rất tốt.
Con vịt đã bị trói chặt, cắm cánh cũng khó bay, cậu liền đưa con vịt vào lòng em trai, vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu nhóc: "Ôm cho chắc nhé."
Cậu cũng không sợ em trai ôm không nổi, trong video mà mợ gửi, cậu nhóc thường xuyên đuổi vịt quanh sân để giúp mợ.
"Vâng ạ!" Kiều Mãn dùng cánh tay nhỏ của mình ôm chặt con vịt, siết đến mức con vịt kêu quàng quạc.
Mợ Trần Lệ đang bận rộn trong nhà nghe thấy tiếng động, đi ra xem, thấy Kiều Mãn ôm một con vịt trông còn to hơn cả cậu nhóc, loạng choạng chạy về phía bà: "Mợ, anh mua vịt vịt."
"Ôi chao, bảo bối của mợ." Trần Lệ vội vàng lau nước trên tay vào tạp dề, đi tới nhận lấy con vịt trong tay cậu nhóc: “Cẩn thận kẻo ngã đấy."
Nói xong liền nhìn về phía Kiều Lạc, vui vẻ nói: "Lạc Lạc về rồi, vừa lúc chuẩn bị ăn cơm—"