Giả Nữ Trang Hẹn Hò Với Nam Thần Trường

Chương 9.3: Điều 2

Sắc mặt Giang Chu lập tức tối sầm lại bước lên với khí thế hừng hực, nắm lấy vai người đàn ông tóc đỏ mà kéo mạnh!

"A ——! Ai đấy?!" Người đàn ông cảm thấy vai mình như bị móng vuốt sắt kẹp chặt, hét lên đau đớn rồi buông tay khỏi áo Trần Phong và lảo đảo lùi lại.

"Cậu là ai? Sao lại bám lấy anh ấy?!"

Giang Chu hùng dũng đứng chắn trước mặt Trần Phong với chiều cao 1m75 của cậu, nhờ khí thế mạnh mẽmà khiến người đàn ông cao 1m93 phải nép sang một bên. Giọng giả nữ của cậu còn cao hơn bình thường vài phần.

Người đàn ông tóc đỏ nhìn rõ khuôn mặt của Giang Chu, gã ta sau một thoáng kinh ngạc rồi chống nạnh hỏi: "Liên quan gì đến cô?"

"Tôi là bạn gái anh ấy! Cậu nói xem có liên quan không?!" Giang Chu trừng mắt, khuôn mặt vốn đã mang nét đẹp kiêu sa lại càng trở nên lộng lẫy hơn nhờ cơn giận khiến má cậu ửng đỏ.

Người đàn ông nghe vậy thì sững người không nói nên lời.

Gã không phải là kẻ mê trai không có đầu óc, sau khi để ý đến Trần Phong, gã đã quan sát một lúc lâu và tính toán cẩn thận trong đầu.

Vào cuối tuần, những người ở lại trường phần lớn là sinh viên từ các tỉnh khác. Hiện tại đang là giữa tháng mười, không phải ngày lễ, cho nên gã chắc chắn anh chàng đẹp trai này không phải đang chờ bố mẹ hay họ hàng.

Việc chọn đợi người ở khu vực quy định của trường cho thấy người hắn đợi là người ngoài. Nếu là bạn gái, chắc chắn hai người sẽ hẹn ở ngoài trường chứ không ở trong.

Gã đoán người mà anh chàng này đang chờ mười phần chắc chắn là bạn cấp ba hoặc bạn từ trường khác, và khả năng cao là bạn nam.

Dựa trên những suy luận này, việc quấy rầy anh chàng đẹp trai mà gã để ý, tệ nhất chỉ là bị đánh một cái, sau đó dọa làm lớn chuyện để lấy được thông tin liên lạc. Dù thế nào cũng không thiệt.

Ai mà ngờ được, anh chàng này lại có bạn gái chứ!

Người đàn ông liếc nhìn Trần Phong, thấy ánh mắt hắn luôn tập trung và đắm đuối nhìn cô gái, gã liền biết những gì cô ta nói là thật.

Cảm nhận được cơn đau còn lại trên vai rồi nhìn chiều cao của cô gái không khác mấy so với mình, người đàn ông vuốt lại tóc mai, rồi lạnh lùng hừ một tiếng: "Không nói sớm là anh đang đợi bạn gái! Thật phí thời gian của tôi!"

Nói xong, gã quay người bỏ đi, thậm chí không còn muốn tham quan trường nữa, mà đi thẳng ra khỏi cổng Bắc.

Thấy người đàn ông rời đi, trong lòng Giang Chu cuối cùng cũng bớt giận được một phần. Lúc này, giọng nói của Trần Phong cũng vang lên bên tai cậu: "Chu Chu, cảm ơn anh..."

Chưa đợi Trần Phong nói hết, Giang Chu đã xoay người, giơ tay chọc vào ngực hắn, tức giận quát: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Nếu tôi không đến, cậu định để hắn cứ thế kéo qua kéo lại với cậu sao? Cậu cao lớn thế này là để làm cảnh à? Sao lại bị một tên yếu đuối quấn lấy như thế? Đừng nói với tôi là sức cậu không mạnh hơn hắn! Một cái tát của cậu cũng đủ thổi bay hắn xa hai dặm!"

Trần Phong nhìn Giang Chu trước mặt đang tức giận đến mức nhảy dựng lên, không những không tránh né, mà còn cố ý tiến lại gần hơn để cậu chọc thẳng vào ngực mình. Giọng điệu có chút uất ức giải thích: "Tôi không dám động vào hắn, sợ hắn lại ăn vạ tôi."

Động tác chọc người của Giang Chu dừng lại, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Đúng là vậy, người kia nhìn là biết ngay là dạng quen với việc mặt dày mày dạn, nếu Trần Phong thực sự ra tay, người đó chắc chắn sẽ lấy đó làm cớ để bám vào, lúc đó càng phiền phức hơn.

Không khó hiểu vì sao dù bảo vệ gần ngay bên cạnh mà vẫn không có ai đến giúp, mấy người nhiều kinh nghiệm đều hiểu chuyện này khó mà giải quyết ổn thỏa, nên cố tình tránh đi.

Nói như vậy, tâm trạng của Trần Phong thật sự rất ổn định, vừa rồi nhìn mặt hắn đen như vậy mà vẫn không ra tay... Ừ? Đầu ngón tay sao lại cảm thấy ấm ấm, mềm mềm, như đang chọc vào một cái bánh bao trắng vậy...

Giang Chu theo cảm giác nhìn xuống ngón tay, rồi nhìn thấy dưới lớp vải trắng là đường nét mờ mờ của cơ ngực, ngón tay của mình hơi chìm vào đó.

... Ôi trời ơi! Tôi đang làm cái gì vậy!

Giang Chu vội vàng thu tay lại, lau vào áo một lần, rồi lại lau một lần nữa, sau đó giơ tay lắc lắc trước ngực, học theo kiểu của con gái mà vuốt tóc ra sau tai, đột nhiên lại nhớ ra mình đang đội tóc giả nên vội vã sửa lại, cuối cùng chỉ có thể vô thức nắm chặt quai túi xách, ngón trỏ cọ xát vào dây xích lạnh ngắt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể xóa đi cảm giác còn sót lại trên đầu ngón tay, chỉ đành để nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên theo cảm giác ấy.

Nhìn thấy Giang Chu như sắp phát cháy, Trần Phong kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, đưa tay nhìn đồng hồ.

"Đã quá 12 giờ rồi, chắc anh đói rồi nhỉ, đi thôi."

Giang Chu không nói gì chỉ gật đầu, máy móc đi theo Trần Phong về phía trước, trong lòng thầm hét lên như một đứa trẻ —

Về đến nhà tôi sẽ chặt ngay ngón tay này đi!