“Hắt xì!”
Trần Phong hắt hơi một cái.
Mặc ít quá à?
Hắn xoa xoa mũi, cúi xuống nhìn bộ đồ kỹ lưỡng trên người mình.
Một chiếc áo khoác bomber màu kaki nhạt phối với quần cargo xám, đôi boots màu vàng nâu sáng trên chân, bên trong là một chiếc áo thun dài tay trắng. Chất liệu áo hơi ôm người, khiến đường nét cơ bắp ngực ẩn hiện mơ hồ.
Mấy hôm nay trời trở lạnh, kéo khóa áo khoác lên thì vừa đủ ấm, nhưng để mở thế này thì đúng là có hơi lạnh thật.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Trần Phong vẫn không kéo khóa áo khoác, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ hờ hững khoe ngực. Hắn quay đầu nhìn về phía chòi bảo vệ ở cổng chính.
Cổng Bắc của Đại học Vân Kinh là lối vào dành riêng cho khách thăm quan do nhà trường chỉ định. Vào kỳ nghỉ đông và hè, lượng người qua lại tại đây rất đông nhưng sau khi học kỳ mới bắt đầu, nơi này lại trở nên vắng vẻ hơn hẳn.
Không phải vì không còn ai muốn đến thăm, mà là để tránh rủi ro nhà trường đã giảm đáng kể số lượng vé tham quan được phát ra sau khi khai giảng.
Điều này khiến những suất tham quan mỗi ngày trở nên khan hiếm và thường hết sạch chỉ trong vài giây sau khi mở bán, rất khó để giành được.
Cho nên lần này Giang Chu đến Đại học Vân Kinh, Trần Phong đã trực tiếp đặt hẹn theo diện thân nhân, chỉ cần quẹt chứng minh nhân dân là có thể vào.
Ban đầu, Trần Phong đứng đợi Giang Chu bên ngoài cổng Bắc. Nhưng do có quá nhiều người lấy cớ bắt chuyện, hắn đành phải rút vào bên trong cổng trường, ai ngờ vẫn không thoát được rắc rối.
“Anh trai, anh biết đường đến hội trường lớn không?”
Một người đàn ông với lớp trang điểm đậm cùng mái tóc đỏ rực, cầm tờ hướng dẫn của Đại học Vân Kinh tiến lại gần Trần Phong, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
Trần Phong khẽ nhíu mày trước giọng điệu õng ẹo của người kia. Hắn không thèm nhìn bản đồ trong tay đối phương mà chỉ tay về phía bảng chỉ dẫn gần đó, lạnh lùng đáp gọn: “Đi tuyến xe buýt vòng ngoài, sẽ đến thẳng.”
“Ở đâu thế?” Người đàn ông làm ra vẻ đang tìm kiếm, thân thể áp sát vào Trần Phong, còn giơ tay định kéo tay hắn.
Phát hiện hành động của đối phương, Trần Phong lập tức lùi lại một bước để tránh, giọng nói lạnh như băng: “Trên con đường này chỉ có một trạm xe buýt.”
“Ay da, tại tôi bị cận thị, nhìn không rõ mà~” Người đàn ông không những không bị thái độ của Trần Phong làm cho lùi bước, mà còn tiếp tục bám chặt nắm lấy vạt áo hắn và lắc lắc: “Anh trai, làm ơn giúp người thì giúp cho trót, dẫn đường cho tôi được không?”
Trần Phong trước giờ chưa từng gặp người nào bám dai như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Hắn chỉ có thể giật mạnh lại vạt áo của mình, giọng càng lạnh lùng hơn: “Tôi đang đợi người!”
"Tôi chờ cùng cậu mà ~ Chờ người đến rồi cậu dẫn tôi đến hội trường lớn, được không ~"
"Không cần! Buông ra!"
"Ay da, nhẹ nhàng thôi mà ~ Tôi đâu có làm gì cậu đâu ~"
"Cậu!"
Cuộc cãi vã và giằng co giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua lại, trong đó có Giang Chu, vừa lúc cậu bước vào cổng Bắc.
Chỉ cần liếc mắt, Giang Chu đã nhận ra một trong hai người là Trần Phong. Còn người kia, vì dáng vẻ mảnh mai và mái tóc đỏ rực, cậu còn tưởng đó là một cô gái.
Lần trước ở nhà thi đấu phía Nam, Giang Chu đã tận mắt chứng kiến Trần Phong được bao nhiêu người để ý. Bây giờ thấy hắn giằng co với một “cô gái” khác, cậu cũng không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ lẩm bẩm một câu “Người này đúng là nổi tiếng thật” rồi bước tới.
Nhưng rất nhanh, lời nhắc nhở của Đường Hựu Huyền vang lên trong đầu cậu, làm Giang Chu khựng lại, ánh mắt chợt sáng lên.
[Cứ đi đi, vừa hay thực hành điều thứ hai...]
[... Điều thứ hai trong bí kíp: vô lý gây sự, chủ động tấn công.]
Cảnh tượng trước mắt chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để thực hành điều thứ hai trong bí kíp hay sao? Chủ động tìm cớ gây sự một cách vô lý!
Rõ ràng đã có bạn gái rồi, mà còn dây dưa với người khác là sao chứ! Quả thật không giữ đạo đức của đàn ông!
Nghĩ đến đây, Giang Chu sải bước lớn tiến đến, suýt chút nữa không giấu nổi vẻ hớn hở trên mặt.
Ngay khi cậu điều chỉnh nét mặt, nghĩ ra câu thoại và chuẩn bị nghiêm giọng chất vấn, thì bỗng nghe thấy giọng nam khàn đặc phát ra từ “cô gái” tóc đỏ: "Anh đang đợi ai thế? Là bạn anh à? Khi nào người đó tới, tôi mời hai người đi ăn cơm, được không?"
Giang Chu lúc này mới nhận ra, người mà cậu tưởng là “cô gái” dây dưa với Trần Phong thực chất là một người đàn ông!
Trần Phong bị một gã đàn ông bám lấy!